Polaroid
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213445

Bình chọn: 8.00/10/1344 lượt.



Mùa hè mưa gió là như thế, đến nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc này chưa đến hai

mươi phút đồng hồ, cơn mưa như trút nước kia đã ngừng lại, sắc trời vốn mờ mờ

nhàn nhạt vì mây đen đã tản đi, nên đã trong và sáng sủa lại. Trong không khí

còn mang theo sự mát mẻ sau cơn mưa, cùng mùi vị bụi đất trên đường phố.

An Nhiên nhìn quán cà phê trước mặt, đây là quán cà phê được xây khi bọn hắn

còn học ở trường học. Thật ra thì hoàn cảnh cũng không tính là tốt, trang trí

thì cũng bình thường, nhưng mà ưu điểm ở chỗ là có giá tiền rẻ, thích hợp với

chi tiêu của học sinh, cho nên, làm ăn cũng rất tốt, mở ra nhiều năm như vậy, mà

làm ăn trước sau vẫn như một.

Nhìn mấy đôi tình nhân nắm tay, ôm sách giáo khoa hướng trong quán cà phê đi

vào, An Nhiên tựa hồ cảm thấy thời gian như quay trở lại ngày xưa, trở lại cái

thời còn là học sinh ngây ngô. Khi đó bọn họ cũng thích tới đây ước hẹn, có

đôi khi là ôm sách giáo khoa tới học tập, có đôi khi vì nhàm chán mà hai người

đã ở nơi này ngồi một chút. Thật ra khi đó tới quán cà phê là một việc học theo

phong cách tây phương, bởi vì khi đó ở Giang Thành quán cà phê không được thịnh

hành lắm, không giống hiện tại, đầy đường đều có, khi đó đi quá cà phê là một

chi tiêu hơi xa xỉ, mà một số học sinh tổng thì già mồm cãi láo lại là vì ưu

thích lãng mạn, cho nên, dù cô không uống cà phê, cũng thích tới nơi này để vui

vẻ uống một chén trà sữa hoàng gia.

"Theo ta đi vào uống một chén nhé?" Mạc Phi nhìn cô, giọng nói giống như là

cầu xin.

An Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu mở cửa xuống xe.

Mộ lần nữa trở về, quán cà phê đã không phải là quán cà phê ban đầu nữa, nơi

này hình như đã đổi chủ, người phục vụ cũng rất khác, họ giường như là học sinh

trong đại học Giang Thành, lợi dụng thời gian sau khi học xong đi làm thêm kiếm

tiền. Có khi là vì học phí, có khi là vì tiền tiêu vặt.

Bức tường trước kia vốn sơn màu hồng phấn giờ toàn bộ đã đổi thành giấy dán

tường, với màu sắc nhàn nhạt, nhìn hơi có chút ấm áp. Bàn ghế trước đây vốn làm

bằng gỗ, bây giờ cũng đổi thành ghế salon và bản thủy tinh.

Điều duy nhất không thay đổi ở đây chính là cách xếp đặt bàn ghế, vẫn giống

cách xếp đặt ban đầu.

Ban đầu cô rất vui vẻ vì tìm được góc khuất nhất ở vị trí gần cửa sổ kia để

ngồi, vừa nhìn được mọi người trong quán cà phê, lại có thể nhìn đám người lui

tới ngoài cửa sổ, cho dù không có chuyện gì làm, cũng không thấy quá nhàm chán,

mỗi lần như vậy Mạc Phi đều chê cười cô, nhưng mỗi lần đến đây đều sẽ thay cô

chiếm cái vị trí tốt kia.

Chẳng qua hiện tại cảnh còn người đổi, giữa bọn họ đã có khoản cách sáu năm,

cái gì tình cảm, cái gì tình yêu đã sớm theo thời gian mà biến mất đi, ngay cả

chỗ ngồi ban đầu của riêng bọn họ, giờ phút này cũng đã có một đôi tình lữ ngồi

nói chuyện cười đùa, phản phất như từ trên người bọn họ có bóng dáng ban đầu của

hai người.

An Nhiên yên lặng nhìn bọn họ, rồi xoay người chuẩn bị tìm chỗ ngồi khác,

trong nháy mắt khi cô muốn rời khỏi đó, Mạc Phi đột nhiên đi lên phía trước, mỉm

cười nhìn đôi tình lữ kia nói: "Chào cậu, xin hỏi hai người có thể đem chỗ ngồi

này nhường lại cho tôi không?"

Đôi tình lữ kia kỳ quái nhìn anh ta một cái, rồi thấp giọng mắng câu, "Bệnh

thần kinh." Sau đó liền quay đầu đi không nhìn tới anh ta.

An Nhiên nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi khác chỗ thì có sao, dù sao

điều giống nhau. Tựa như thời gian vậy, thời gian sẽ không dừng lại chờ anh, vị

trí này cũng sẽ không vĩnh viễn bảo lưu để chờ anh trở lại. Đạo lý đơn giản như

vậy, anh cũng không hiểu sao."

Mạc Phi đưa mắt nhìn cô, rồi kiên định nói: "Có một số việc sẽ không thay

đổi, cho dù trải qua thời gian dài, nếu như chúng ta cố gắng, nhất định có thể

trở lại quá khứ."

An Nhiên im lặng nhìn anh ta, nhưng không nói lời nào, cô là người không có

tài ăn nói, nếu anh ta muốn cùng cô lý luận, thì đích thị là cô nói không lại

anh ta.

Mạc Phi xoay người, một lần nữa nhìn đôi tình lữ kia, từ trên cao nhìn bọn họ

nói: "Vị trí này ta muốn ngồi."

Nam sinh kia bị quấy rầy thì có chút tức giận, rõ ràng mình đang yên lành

cùng bạn gái ở nơi này hẹn hò, đột nhiên vô duyên vô cớ chạy ra một người như

thế, còn không ngừng cùng mình tranh giành chỗ ngồi, đây là chuyện gì a!

"Tôi nói anh rốt cuộc là có chuyện gì, vị trí này là chúng tôi tới trước, bây

giờ chúng tôi còn không có rời đi, tại sao chúng tôi phải muốn đem vị trí này

tặng cho anh?" Nam sinh kia đứng lên muốn cùng Mạc Phi đối chất.

Mạc Phi nhìn cậu ta, sau đó chậm rãi đem ví tiền lấy ra, đem mấy tờ tiền màu

đỏ giá trị lớn từ trong ví tiền lấy ra, bày ở trên bàn thủy tinh, mặt không chút

thay đổi mở miệng, nói: "Như vậy đủ chưa?"

Nam sinh cùng vị nữ sinh kia nhìn thấy vậy thì có chút ngu ngơ, tiền ở trên

bàn, ít nhất cũng có bảy tám trăm hoặc là một ngàn tệ!

"Anh, anh có ý gì?" Nhìn anh, nam sinh kia không còn khí thế gây sự như mới

vừa rồi.

"Không đủ sao?" Mạc Phi nhíu nhíu mày, lại từ trong ví tiền cầm thêm mấy tờ

tiền màu đỏ giá trị lớn đưa ra ngoài, đặt ở trên bàn thủy