Snack's 1967
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213543

Bình chọn: 7.5.00/10/1354 lượt.


cho anh hiểu lầm."anh nhìn thấy hết."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "anh chỉ

muốn chính miệng em nói thật cho anh biết."

"Em không hề đi siêu thị, khi anh gọi đến, em đang ở trong quán cà phê với

Mạc Phi. Gặp khi tan việc, không nói cho anh biết là vì em không biết anh có

phiền lòng hay không." An Nhiên nhìn anh, thẳng thắn nói.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, anh thích cô để

tóc dài như thế, nhưng vì công việc cô luôn buộc ra sau đầu một cách cứng nhắc,

hại anh luôn muốn đưa tay tháo chiếc dây buộc tóc ra.

Nhàn nhạt nói: "khi anh lái xe đến đúng lúc nhìn thấy em ngồi lên xe Mạc Phi

đi khỏi."

Nghe vậy, An Nhiên có chút áy náy, nhẹ giọng nói: "thật xin lỗi." Lúc đó mưa

rất to, mà cô lại bị Mạc Phi khiến cho phiền lòng, dù mắt nhìn ra bên ngoài

nhưng cũng không chú ý đến anh lái xe đến.

Tô Dịch Thừa lắc đầu, ôm cô ngồi, ngón tay vuốt vuốt ngón tay của cô, cằm vẫn

đặt lên bả vai cô, nhẹ nhàng thẳng thắn nói: "anh không trách em, nhưng vì em cố

ý giấu diếm mà có chút không vui, anh biết thật ra thì chúng ta tiến triển quá

nhanh, từ khi biết nhau, kết hôn đến bây giờ, không hề đủ thời gian để hiểu rõ

nhau, do đó chỉ có thể dựa vào từng việc nhỏ trong cuộc sống, cho nên giữa chúng

ta càng cần có sự thẳng thắn."

Nói xong, Tô Dịch Thừa đưa tay xoay thân thể cô lại, nhìn chăm chú vào mắt

cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, em thẳng thắn với anh, có lẽ lúc ấy anh sẽ phiền

lòng một chút, bởi vì anh thừa nhận là không ai, không người đàn ông nào hoàn

toàn không ngại vợ mình gặp gỡ mối tình đầu, em nói là hẹp hòi cũng tốt, ghen

tuông cũng được, đó là bình thường, vì người chồng nào cũng đều quan tâm vợ

mình. Thế nhưng vì sợ anh phiền lòng mà em lựa chọn giấu diếm, anh sẽ không vui,

sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ phiền lòng càng lâu, đến lúc đó không phải là phiền

lòng vì em ra ngoài với ai mà là phiền lòng em nói dối anh, dù đây là lời nói

dối thiện ý, là muốn tránh anh khỏi những cảm xúc vô nghĩa kia."

An Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc lắng nghe những lời thẳng

thắn tận đáy lòng của anh.

Thấy cô không nói gì, Tô Dịch Thừa lại chăm chú hỏi: "An Nhiên, em hiểu ý anh

nói chứ?"

An Nhiên nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, cố ý nói: "hiểu, cũng không

hiểu."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng cười, nói: "anh nói là đàn ông rất hẹp hòi, trong

lòng rất phức tạp, nhưng mà thỉnh thoảng em phải cho bọn họ tùy hứng mà khó

chịu, sau khi tùy hứng, anh ta sẽ rất lý trí. Nói thế có dễ hiểu hơn chút nào

không?"

An Nhiên cười, ở trên đùi anh, giơ tay vòng lên cổ anh, gật đầu, nghiêm túc

nói: "vâng, dễ hiểu hơn nhiều so với vừa rồi." Anh nói, dù cho anh biết cô uống

cà phê với Mạc Phi, anh có phiền lòng, nhưng điều khiến anh phiền lòng hơn là cô

cố ý lừa anh, không cho anh biết, đây là sự tùy hứng và kỳ quặc của đàn ông mà

anh nói.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo mũi cô, sau đó khom người hôn lên môi cô. An

Nhiên không từ chối, chỉ mỉm cười, hé miệng đón nhận anh, đáp lại anh.

Sự đáp lại của cô khiến Tô Dịch Thừa có chút phấn khởi, tay giữ đầu cô, làm

sâu sắc nụ hôn nóng bỏng này của hai người.

Đến khi Tô Dịch Thừa buông An Nhiên ra, hai người đã thở hồng hộc, An Nhiên

ngồi trong ngực anh, hô hấp có chút dồn dập không ổn định, mà người ôm cô, Tô

Dịch Thừa cũng không khá hơn chút nào, bộ ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, tựa vào ngực anh, An Nhiên nghe thấy tiếng

trái tim anh từ từ ổn định lại, tay vòng qua thắt lưng gầy gò của anh, chậm rãi

mở miệng: "anh, có muốn nghe chuyện quá khứ của em và Mạc Phi không?"

Bàn tay nhẹ vỗ về lưng An Nhiên dừng lại giữa không trung, một lúc lâu mới

chậm rãi hạ xuống, thanh âm trầm thấp, giàu từ tính vang lên trên đỉnh đầu cô:

"em sẵn lòng nói sao?"

An Nhiên khẽ gật đầu trong lồng ngực anh: "vâng, hôm nay một lần nữa bọn em

đến quán cà phê lân cận trường đại học, thì ra là em thấy mình vẫn còn để ý, vẫn

chưa vứt bỏ được." Nói xong, An Nhiên lắc đầu, cười khẽ tiếp tục nói: "hôm nay

mới biết được, thật ra quá khứ đã qua, cùng anh ta trở lại quán cà phê mà hồi đó

bọn em từng đến, ngồi vào vị trí mà hồi đó bọn em thường ngồi, uống cà phê và

trà sữa mà chúng em từng uống, ăn bánh ngọt đã quen thuộc. Nhưng mà thời gian đã

trôi qua rồi, cái loại cảm giác hạnh phúc khi xưa cũng không còn nữa, hoàn toàn

trở nên xa lạ, lại đối diện với anh ta, không có hận, không hề để ý kéo dài đến

tận bây giờ, chẳng qua chỉ như là đối diện với một người xa lạ thông thường, xa

lạ đến mức ngay cả uống một chén trà sữa, ăn một miếng bánh ngọt trước mặt anh

ta cũng cảm thấy không được tự nhiên."

Tô Dịch Thừa không nói gì, im lặng lắng nghe.

An Nhiên dừng lại một lát, tiếp tục nói: "năm đó bọn em là bạn cùng lớp, nữ

sinh học kiến trúc rất ít, cả lớp ba mươi người, mà chỉ có sáu nữ. Mạc Phi có

thành tích học tập rất tốt, học rất chăm chỉ. Anh ấy đến từ miền núi Tứ Xuyên,

cha mẹ đều là nông dân chân chất, trong nhà còn có một anh trai và hai em gái.

Trong thôn của bọn họ, thậ