
m chí không có công trình kiến trúc nào cao hơn 3
tầng, đường giao thông là đường đất, vài ngày mới có xe đạp đi ngang qua, lối
thoát duy nhất của bọn họ chính là học tập, để kiến thức thay đổi số phận của
họ. Mạc Phi rất khao khát thành công, cuối cùng anh ấy thi được thủ khoa vào
trường đại học bọn em. Thật ra thì với thành tích đó, anh ấy có thể lên học đại
học Thanh Hoa, nhưng mà cuối cùng anh ấy lại lựa chọn vào trường học em, đó
chẳng qua là vì trường đại học bọn em không thu bất kỳ học phí gì, có thể chu
cấp cho anh ấy học xong bốn năm đại học."
"Thật sự khiến chúng em giao thiệp với nhau là sau khi Lâm Lệ và Trình Tường
xác lập quan hệ, vì Trình Tường và Mạc Phi cùng phòng, mà em và Lâm Lệ cũng cùng
phòng, cho nên, dần dần chúng em giao thiệp với nhau. Thật ra thì anh ấy không
phải là một người lãng mạn, sẽ không nói lời âu yếm, cũng không tặng hoa gì, anh
ấy tỏ tình cũng là dùng phương thức trực tiếp nhất, khi đưa em về dưới kí túc xá
anh nói thích em, rồi vào lúc em còn đang kinh ngạc thì lấy đi nụ hôn đầu của
em, sau đó cười cười sờ đầu em, bảo sáng mai sẽ mua bữa sáng cho em." Nói xong,
An Nhiên nhàn nhạt cười, như là thật sự trở lại khoảnh khắc đó, cái tuổi còn
ngây ngô đó, "hôm sau anh ấy thật sự đến căn phòng tồi tàn của em, tay cầm bánh
bao và sữa đậu nành vừa mua ở căn tin. Chúng em cứ mơ mơ hồ hồ như thế mà bắt
đầu, không có hoa tươi lãng mạn, cũng không có lời nói yêu thương. Tất cả đều
rất bình thường, thậm chí không có ý tưởng gì mới. Vì biết tình trạng kinh tế
của anh ấy không tốt, chúng em hẹn hò rất đơn giản, lúc đầu không hề đi nhà
hàng, cũng không đi xem phim, chúng em luôn ăn cơm ở căn tin của trường, ăn xong
thì đi dạo quanh sân thể dục trong trường, thỉnh thoảng nắm tay đi qua từng gốc
cây trong khu rừng nhỏ, đôi khi thì dắt tay nhau đi quanh hồ vô danh ở đó, đề
tài chủ yếu nhất là về học tập. Mạc Phi là người có lý tưởng, có hoài bão, từ
hồi đó em đã biết anh ta khao khát thành công, vô cùng khao khát, cái anh ta
thiếu hụt chính là cơ hội, chính là vận may."
"Tình yêu của bọn em rất ổn định, không có lãng mạn kích thích, cũng không có
mãnh liệt không thể nào quên, nhưng lại như tế thủy trường lưu*, từng bước ấm
áp. Có lẽ do tính cách hai người, tình cảm nhìn thì bình thường nhạt nhẽo không
hề có kích thích như vậy mà chúng em lại đặc biệt để tâm, đặc biệt quý trọng gìn
giữ." An Nhiên nói rất nhẹ, rất nhạt, như là đang kể lại chuyện của người khác,
mà mình chỉ là người ngoài cuộc. (*Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy
dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần
nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
"Em nói về anh ta tốt như thế, không sợ anh ghen tỵ sao?" Bên tai, truyền đến
tiếng nói trầm thấp rầu rĩ của Tô Dịch Thừa, giọng điệu có chút thật tình, không
giống đang nói đùa.
An Nhiên nhẹ nhàng cười, không trả lời vấn đề của anh, tiếp tục nói: "cứ như
vậy chúng em trải qua ba năm đại học, năm cuối vì thực tập mà thời gian gặp nhau
không nhiều, hai công ty chúng em ở hai bờ đối diện, ở giữa chỉ có một chuyến
xe, phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ, mà cũng vì khoảng cách xa thế, thời gian
và tần số gặp mặt cũng giảm đi. Mặc khác khi chúng em quyết định gặp nhau thì
không phải anh ấy vội vàng thiết kế cho dự án, thì là vì em mới tiếp nhận công
việc mà bận bịu, vì thực tập, vì muốn ra sức được ở lại sau khi thực tập kết
thúc, khoảng thời gian đó chúng em đều rất cố gắng, thậm chí ngay cả ngày nghỉ
cuối tuần chúng em đều ở công ty làm thêm giờ. Nhưng mà mỗi tối sẽ gọi điện
thoại, anh ấy là một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc, bất kể là mình bận
đến muộn thế nào, thì sau khi hết bận anh ấy sẽ gọi cho em một cú điện thoại, vì
ít gặp mặt, công việc bận bịu rồi, anh ấy nhất định sẽ gọi điện cho em, dù là
hôm đó anh ấy làm việc mệt đến thế nào, anh ấy nói anh ấy muốn nghe tiếng của
em, đôi khi đang nói thì không nghe thấy tiếng anh ấy, đó là vì anh ấy thật sự
mệt mỏi ngủ thiếp đi. Anh ấy từng đảm bảo với em, nói anh ấy sẽ thành công, sẽ
cho em một hôn lễ thật long trọng, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh
phúc nhất trên thế giới, anh ấy còn mua cho em một chiếc nhẫn kim cương rất lớn,
rồi bao trọn một nhà hàng cao cấp ở Giang Thành, sau đó cầu hôn em, chẳng qua là
những thứ này đều phải chờ sau khi anh ấy thành công, anh ấy nói, sau khi thành
công anh ấy sẽ thực hiện hết những lời hứa hẹn với em. Lúc đó em đã khóc, nhưng
là cười khóc, cầm điện thoại, em vừa khóc vừa gật đầu, dù biết anh ấy không nhìn
thấy em gật đầu, nhưng mà vào thời khắc đó, em, trừ khóc và gật đầu cũng không
nói được câu nào, nhưng mà dường như anh ấy biết phản ứng của em ở bên này điện
thoại, nên chỉ cầm điện thoại cười ngây ngốc."
"Cứ như vậy qua năm thứ tư, qua quá trình nỗ lực, chúng em đều thuận lợi được
ở lại chính thức sau khi thực tập xong. Năm đó chúng em dù không ngày nào cũng
nói chuyện điện thoại, đều biết rõ mọi thứ của nhau, nhưng mà số lần gặp mặt chỉ
c