
vào trong lòng mình, lồng ngực dính sát vào lưng cô, nhẹ nhàng
mở miệng bên tai cô, gọi: "An Nhiên."
An Nhiên không nói chuyện, vì cái ôm của anh lúc này mà trái tim đập rất
nhanh. Tâm tình hơi buồn bực, rõ ràng vừa rồi cô chẳng qua chỉ thẳng thắn với
anh chuyện giữa cô và Mạc Phi, nhưng mà, sao cuối cùng hai người lại biến thành
như bây giờ! Cô không nhớ nổi là ai bắt đầu trước, là ai chủ động trước!
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa lại nhẹ nhàng gọi, thanh âm mang theo ý cười, có
loại tâm tình tốt đẹp sau khi thỏa mãn.
"Vâng." An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, nhàn nhạt, có chút phiêu đáng. Cô chưa
bao giờ biết mình lại dũng cảm như thế, lại cởi mở như thế!
Tô Dịch Thừa ôm cô chặt hơn, thân thể hai người dán sát nhau, lại nhẹ nhàng
gọi bên tai cô: "An Nhiên." Lần này đặc biệt kéo dài như là có ý nghĩa chơi
đùa.
"Vâng." Thanh âm vừa rồi quá thấp, tưởng là anh không nghe thấy, An Nhiên lại
đáp lại.
Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói, càng ôm cô chặt hơn, hai chân hơi co lại,
nhìn thân thể hai người cong như hình vòng cung.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa như là thích gọi, lại một lần nữa khẽ gọi tên
cô.
Lần này An Nhiên rốt cục đã hiểu, căn bản anh chỉ là buồn chán nên gọi tên cô
chơi, thật ra thì chẳng có chuyện gì cả. Còn vì chút kích động của mình vừa rồi
mà hối hận không thôi, An Nhiên có chút không vui quay đầu lại, nhìn anh, trừng
mắt, nói: "Tô Dịch Thừa, có việc thì anh nói đi, đừng có gọi tên em mãi như
thế!"
Thấy bộ dạng tức giận của cô, Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu,
không giận mà cười, nhìn cô trợn to mắt, và cái miệng không phục hơi vểnh lên,
mà có chút không khống chế được xúc động trong lòng, nghiêng người hôn lên môi
cô.
"Tô Dịch Thừa!" An Nhiên có chút tức giận đẩy anh ra, tay chống trên lồng
ngực anh để giữ khoảng cách với anh. Vì căn bản là anh không chỉ hôn môi! Tay rõ
ràng đang lộn xộn trên người mình, chỗ đáng ghét nào đó của thân thể anh cũng có
thay đổi!
Tô Dịch Thừa cũng không giận, nhìn cô cười càng vui vẻ hơn, lại dùng sức kéo
cô vào trong lòng, lần này cái tay ngoan ngoãn không lộn xộn nữa, chỉ ôm chặt
cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi."
An Nhiên đang giãy dụa, lập tức dừng lại, sững sờ nhìn anh, như là! Có chút!
Vô cùng! Không xác định được mình vừa nghe thấy cái gì. Nghi hoặc hỏi lại: "anh
… vừa mới nói gì?"
Tô Dịch Thừa thu lại nụ cười, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô, đưa tay nâng
mặt cô, vô cùng thật tình nhắc lại: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi!"
Tô Dịch Thừa dường như rất nghiêm túc!
An Nhiên nhìn bó hoa hồng to đùng mà người trợ lý bê vào đặt trên bàn cô, thì
cảm thấy thẫn thờ nhớ lại. Sáng nay Tô Dịch Thừa đưa cô đi làm, trước khi cô
xuống xe, hôn lên trán cô, nhỏ giọng hàm chứa ý cười nói bên tai cô, anh đã đặt
hoa ở tiệm bán hoa rồi, sẽ đưa đến chỗ cô, vào lúc An Nhiên còn chưa lấy lại
tinh thần, anh đã lái xe đi mất, căn bản là không cho cô cơ hội được hỏi.
Cô tưởng lời nói của anh tối qua chỉ là thuận miệng nói đùa, dù sao bọn họ đã
kết hôn, quay lại yêu nhau, nghe thế nào cũng thấy kỳ quặc, nghe thế nào cũng
thấy thừa thãi. Không ngờ rằng, anh lại thật sự cho người đến đây tặng hoa!
An Nhiên không biết nên khóc hay nên cười, nhìn bó hoa to như thế, thì có
chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trợ lý văn phòng nhìn cô có chút hâm mộ, ánh mắt lập lòe bát quái hỏi:
"chị Cố, hoa đẹp thế, ai tặng vậy a? bạn trai sao?"
An Nhiên nhìn cô ta, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "không phải." Nhẹ tay xoa xoa
cánh hoa mềm mại kia, đây là bó hoa đầu tiên mà cô được tặng, trước kia quen với
Mạc Phi, vì năng lực kinh tế Mạc Phi có hạn, hai người lãng mạn nhất xa xỉ nhất
cũng chỉ đi đến quán cà phê gần trường học, xem phim, cùng nhau bốn năm, mới đi
xem có một lần, hơn nữa còn đặc biệt chọn vé loại hai nửa giá tiền.
"Là khách hàng?" Cô bé trợ lý tiếp tục bát quái, cô mới tới công ty không
lâu, cũng không tiếp xúc nhiều với An Nhiên, nhưng mà so với bộ dạng cao cao tại
thượng, vênh vênh váo váo của Tiếu Hiểu, thì An Nhiên bình dị, gần gũi hơn
nhiều, nói chuyện với cô cái gì cũng không cần dè dặt, lo lắng nói sai cái
gì.
An Nhiên nhìn hoa, nhàn nhạt mở miệng: "là chồng tôi."
"Ách." Cô trợ lý bỗng chốc sửng sốt, dù cô tới công ty chưa lâu, nhưng bằng
năng lực bát quái vô giới hạn của cô, sao cô không hề nghe nói là Cố An Nhiên đã
kết hôn rồi a, thậm chí cách đây không lâu, còn nghe đồng nghiệp nói mẹ cô vẫn
luôn sốt ruột giới thiệu người yêu cho cô, mà cô thì ngày ngày bộn bịu xem mắt
đủ loại đàn ông. "Chị Cố kết hôn khi nào? Sao mọi người đều không nghe chị nói
gì?"
An Nhiên giương mắt nhìn cô ta, nói: "tôi sắp hai mươi chín tuổi rồi, còn
không lập gia đình, chẳng lẽ các cô mong không ai thèm lấy tôi a."
"Sao mà thế được, chị Cố vừa xinh đẹp, vừa có tài năng, công việc lại tốt."
Cô bé trợ lý nói.
"Được rồi, đi ra ngoài đi." An Nhiên cười cười gật đầu với cô ta.
Cô bé trợ lý dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa ra đến cửa còn quay đầu
lại, xác nhận lần nữa: "chị Cố, chị thật sự kết hôn rồi!"
An N