
hân sinh cả đời cũng chỉ có một lần, khẩn trương
là bình thường , không sao, chờ một chút là tốt."
Lâm Lệ gật đầu, cười cười với cô.
Ngồi trong phòng khoảng nửa tiếng, người trợ lý cô dâu vội vàng chạy vào báo
cho họ, bên ngoài âm nhạc đã vang lên rồi, nghi lễ sẽ bắt đầu ngay, bảo Lâm Lệ
chuẩn bị đến hỉ khúc thì đi ra, khoác tay ba Lâm đi lên sân khấu.
Lâm Lệ gật đầu, có chút căng thẳng nhìn ba Lâm một chút. Thật ra thì ba Lâm
cũng căng thẳng, nhưng vẫn vỗ vỗ tay con gái, để cô thả lỏng.
An Nhiên cùng những chị em trong đoàn phù dâu đi vào hội trường, ngồi xuống
bàn dành cho các cô, mà mẹ Lâm thì trực tiếp ngồi cùng bàn với cha mẹ Trình
gia.
Hội trường được sắp đặt tràn đầy không khí vui vẻ, ở giữa trải tấm thảm đỏ từ
cái đài của người chủ trì kéo thẳng ra cổng hội trường, tại cổng dựng một chiếc
cổng vòm kết bằng hoa, mà dọc theo hai bên tấm thảm đỏ có rất nhiều cột hoa,
trên trần nhà có bong bóng với đủ loại màu sắc, phông nền sau đài của người chủ
trì có một màn chiếu đa phương tiện rất to, trên màn ảnh lúc này đang chiếu các
tấm ảnh cả cũ lẫn mới về quãng đường mười năm nay của Trình Tường và Lâm Lệ, có
đời sống, có đi du lịch nước ngoài, tất nhiên phần lớn ảnh kết hôn của hai người
họ. Nhìn nhau dí dỏm, đáng yêu, hạnh phúc, thâm tình, ôm hôn ngọt ngào gì đó, đủ
loại cả.
Đến khi hỉ khúc vang lên, mọi người có mặt đang lộn xộn, dần dần yên tĩnh
lại, ánh mắt mọi người dòm ra ngoài cửa chờ cô dâu. Dường như mọi người ở đây
không ai chú ý đến ở một góc khác của tấm thảm đỏ, dưới đài người chủ trì, điện
thoại trong túi áo của Trình Tường đúng lúc này vang lên tiếng tin nhắn, sắc mặt
Trình Tường bất ngờ biến đổi. Như là xảy ra chuyện gì, Trình Tường bước lên phía
trên nói với người chủ trì có thể lùi nghi lễ lại, tạm thời đừng mở nhạc, nhưng
còn chưa đợi được người chủ trì trả lời từ chối thì Lâm Lệ đã khoác tay ba Lâm
hướng về thảm đỏ, chậm rãi đi về phía anh.
Ngay lúc này, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, nhanh chóng mở ra, sắc
mặt bỗng chốc tái xanh, không quan tâm gì nữa, xoay người muốn chạy khỏi cửa hội
trường.
Thấy thế người chủ trì vội vàng cho đổi lại nhạc, âm nhạc vừa đổi, bên dưới
bỗng nhiên xôn xao, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Lâm Lệ
đang tới cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ đứng ở trung tâm tấm thảm đỏ, nhìn
người đàn ông đang vội vàng chạy về phía cô, có chút không kịp phản ứng.
Trình Tường bước nhanh rồi dừng lại trước mặt Lâm Lệ, không kịp giải thích,
chỉ nói: "Lâm Lệ, em ở đây chờ anh một chút, anh sẽ lập tức quay về." Nói xong,
xoay người liền muốn rời đi.
Lâm Lệ bị lời của anh làm cho mờ mịt, ai có thể nói cho cô biết bây giờ là
thế nào!
Cha mẹ Trình gia và Ba Lâm mẹ Lâm cũng bị tình huống này khiến cho khó hiểu,
Ba Trình vội vàng gọi to: "Trình Tường, con đi đâu vậy!"
Trình Tường dừng bước, chỉ nói: "cha mẹ, con có việc gấp, đợi con một chút,
cử hành nghi lễ muộn một chút đi." Anh thật sự sợ là không còn kịp rồi, vừa rồi
Tiêu Tiêu gửi tin nhắn, nói nếu anh không đến đó, thì cô ấy sẽ nhảy xuống từ
tầng cao nhất của khách sạn, nói được làm được! Anh không dám mạo hiểm tính mạng
của cô ấy, nhỡ ra đây là thật thì sao! Cho nên, hiện tại anh nhất định phải
tranh thủ thời gian lên tầng cao nhất nhìn xem, sau đó đưa cô ấy xuống.
"Thằng khốn, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện kết hôn của mày!" Ba
Trình lớn tiếng nói, vòng qua cái bàn đi về phía anh, vừa nói: "dù có chuyện gì,
thì cũng chờ sau khi hôn lễ kết thúc rồi giải quyết!"
"Cha, con thật sự không có cách nào nói rõ được, con sẽ lập tức xuông ngay."
Nói xong, xoay người liền chạy đi.
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng lại, vội vàng quay về phía bóng lưng của
Trình Tường gọi: "Trình Tường!" Anh không phải là muốn kết hôn với cô sao? Nhưng
bây giờ là có chuyện gì xảy ra!
Trình Tường không quay đầu, vội vàng chạy ra khỏi hội trường, anh sợ Tiêu
Tiêu nói thật, vậy nếu anh đến chậm vài phút đồng hồ thì hậu quả anh thật không
dám tưởng tượng!
Trong lúc mọi người còn không kịp phản ứng, Lâm Lệ cũng ném bó hoa trong tay,
theo sát Trình Tường chạy ra hội trường.
Chú rể, cô dâu đồng thời chạy khỏi hôn lễ, lúc này mọi người mới chậm rãi
phản ứng lại, quay đầu nghị luận.
Mà An Nhiên kịp phản ứng sợ Lâm Lệ gặp chuyện không may, cũng vội vàng đứng
dậy rời khỏi vị trí, khi đi qua ba Lâm, chỉ nhanh chóng nói, cháu đi xem một
chút.
Trình Tường chạy ra, khi vội vàng muốn vào thang máy lên tầng cao nhất, ở đại
sảnh khách sạn nhìn thấy Tiêu Tiêu lúc này đang cầm điện thoại di động cười với
anh, hắng giọng gọi anh: "anh Tường."
Trình Tường quay đầu, sững sờ nhìn Tiêu Tiêu chỉ đứng cách anh không quá mười
bước chân, lại sững sờ quay đầu nhìn thang máy còn đang nhảy chữ, một lúc lâu
mới phản ứng lại, đi về phía cô ta: "sao em lại ở đây!" (TT: khốn kiếp thằng này
là Trương Vô Kỵ thứ hai >_<)
Tiêu Tiêu nũng nịu vô cùng thân thiết khoác tay anh, hờn dỗi nói: "chẳng lẽ
anh nghĩ em ở trên đó, anh thực sự nghĩ em sẽ từ trên đó nhảy xuống hả!"
Trình Tường nhìn cô ta,