
g cởi mở, phóng khoáng bao nhiều, vào lúc này Lâm Lệ vẫn có
chút không hành động được, ngại ngùng nhìn mọi người, mà Trình Tường thì hoàn
toàn không hề ngại ngùng, đứng dậy, hai tay nâng mặt cô, cúi người hôn lên môi
Lâm Lệ.
"Phải một phút đồng hồ, phải một phút đồng hồ, mọi người tính giờ!" Có người
ồn ào khuấy động bầu không khí hiện trường.
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn bộ dáng hạnh phúc của Lâm Lệ, cuối cùng cũng yên
lòng, có lẽ đối với Lâm Lệ mà nói, chỉ có lựa chọn này mới là tốt nhất. giống
như cỡ giầy, hợp hay không hợp chỉ có người đi giày mới biết được.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi cười đùa, trong tiếng kinh hô của
mọi người, Trình tường ôm ngang người Lâm Lệ, sau đó ôm cô ra khỏi phòng, ôm cô
vào thang máy, cuối cùng ôm cô đi thẳng đến chiếc xe đón dâu chính. An Nhiên và
mấy người trong đoàn phu dâu ngồi xe khác. Đầu tiên đoàn đưa dâu đi đến phòng
tân hôn ở ngoại ô thành phố mà cha mẹ Trình gia đã chuẩn bị cho họ. Trong phòng
tân hôn, Lâm Lệ và Trình Tường dưới sự sắp xếp của người chủ hôn theo tập tục
kết hôn kiểu Trung Quốc, dập đầu, kính trà cha mẹ Trình gia.
Hai ông bà cười cười phát cái phong bì cho bọn họ.
Sau đó Lâm Lệ và An Nhiên cùng mấy người trong đoàn phù dâu được bố trí ở
trong phòng tân hôn của Lâm Lệ và Trình Tường, chờ mấy người lớn của Trình gia
đến đông đủ, sau đó đoàn người cùng đến khách sạn.
Mấy người ở trong phòng thay cho Lâm Lệ bộ lễ phục thứ hai, là bộ áo cưới
trắng thuần được đặt làm mà Lâm Lệ đi cùng An Nhiên đã thử qua, chờ đến khách
sạn, nơi tổ chức hôn lễ, Lâm Lệ mặc bộ lễ phục này để khoác tay ba Lâm ra ngoài,
để ba Lâm đặt tay cô vào tay Trình Tường.
Mấy người ngồi trong phòng một lát, không lâu sau, chờ cho mọi người tập
trung đông đủ, sau đó đoàn người rồng rắn đi ra ô tô, đến khách sạn nơi cử hành
hôn lễ.
Lâm Lệ vẫn cùng Trình Tường ngồi trên xe chủ hôn, khóe miệng nhàn nhạt cười,
hôm nay trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trái lại Trình Tường ngồi cạnh, từ khi lên xe, vẻ mặt có gì đó không ổn,
thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có chút
không được tự nhiên.
Tất nhiên là Lâm Lệ chú ý đến sự thay đổi của người bên cạnh, có chút lo lắng
hỏi: "sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn anh như vậy, trong lòng luôn luôn
lờ mờ có loại dự cảm không tốt.
Trình Tường thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Lâm Lệ,
gượng cười lắc đầu, nói: "không có, không có." Anh không nên suy nghĩ nhiều, chờ
một chút nữa anh sẽ cử hành hôn lễ với Lâm Lệ, người hôm nay anh phải toàn tâm
nhìn chăm chú chỉ có cô mà thôi!
Theo tầm mắt của anh, Lâm Lệ nhìn ra ngoài, nhưng không thấy gì cả. Chỉ gật
đầu, không hỏi thêm cái gì.
Đến khi đoàn người Lâm Lệ đến khách sạn, công ty tổ chức đám cưới đã sớm bố
trí khách sạn trở thành hội trường, hoa tươi, bóng bay, tấm thảm đỏ thắm, không
thiếu cái nào.
Vì nghi thức hôn lễ còn chưa bắt đầu, cho nên Lâm Lệ và đám An Nhiên được sắp
xếp ở trong một phòng nhỏ của khách sạn, ở đó, ba Lâm và mẹ Lâm đã đến, nhìn
thấy Lâm Lệ đi vào, vội vàng để cô ngồi xuống, có chút lo lắng hỏi có khát
không, có đói không.
Lâm Lệ lắc đầu, chỉ cảm thấy muốn đi nhà vệ sinh.
Căn phòng này có phòng vệ sinh độc lập, cũng thuận tiện, cho nên An Nhiên đi
cùng Lâm Lệ vào phòng vệ sinh, còn khuếch đại cầm váy cho Lâm Lệ, để cô ấy dễ
dàng giải quyết vấn đề cá nhân.
Xong xuôi tất cả, xả nước, khi An Nhiên muốn dắt Lâm Lệ đi ra ngoài, Lâm Lệ
nhìn An Nhiên, há miệng muốn nói gì, nhưng muốn nói lại thôi.
An Nhiên nhìn ra cô ấy có cái gì không đúng, hỏi cô ấy: "sao vậy?"
Lâm Lệ nhìn cô, vốn định há mồm nói mình cảm thấy trên quãng đường từ biệt
thự Trình gia đến khách sạn, vẻ mặt và phản ứng của Trình Tường nhìn có gì đó
không bình thường, nhưng mở miệng một lúc lâu, cuối cùng là lắc đầu, cười cười
với cô: "không có gì." Thật ra thì Lâm Lệ chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình
trong khoảng thời gian này đã hồi hộp quá rồi, lúc nào cũng đa đa nghi nghi, suy
đoán Trình Tường có thực lòng với mình hay không, nhưng khoảnh khắc nhìn Trình
Tường nửa quỳ đeo chiếc nhẫn vào trong tay cô, dường như cô có thể cảm giác được
anh cũng hồi hộp như cô vậy, khi hỏi cô có bằng lòng gả cho anh không cũng là
thật lòng, thậm chí khi anh thâm tình gọi cô là bà xã, cô rõ ràng cảm giác được
thái độ đối với cuộc nhân nhân này của anh cũng giống mình. Có lẽ đúng như anh
nói, anh vẫn biết người anh sắp nắm tay đi hết cuộc đời là ai, chưa từng nghĩ
đến sẽ rời khỏi cô.
Có lẽ vừa rồi là do cô đa nghi, đã đến giờ khắc này rồi, còn lo lắng sẽ xảy
ra chuyện gì.
"Sao thế?" An Nhiên có chút lo lắng nhìn cô.
Lâm Lệ cười lắc đầu, lấy cớ nói: "hơi căng thẳng, vốn định hỏi hồi đó khi kết
hôn mi và Tô tiên sinh nhà mi có căng thẳng hay không, lúc này mới nhớ ra hai
người chẳng qua chỉ đăng ký, căn bản không có hôn lễ."
An Nhiên tin là thật, đưa tay ôm lấy cô, an ủi: "không sao, cả đời chỉ có một
lần, căng thẳng là bình thường, không sao, chờ lát nữa là ổn rồi. Không có
chuyện gì không có chuyện gì, n