
chằm chằm vào trần nhà, nói: "đã quá
muộn, tôi mệt rồi, tôi không thể yêu được nữa."
"Vậy đến lượt anh, lần này đến lượt anh yêu em, có được
không." Trình Tường đặt chiếc nhẫn kim cương vào trong lòng bàn tay cô, bàn nay
nắm chặt tay cô.
Lâm Lệ quay đầu nhìn, lắc đầu, chậm rãi đặt tay lên bụng
mình, nơi đó vẫn bằng bẳng, nhưng đã từng có một sinh linh nhỏ bé ở nơi này,
thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của nó, nhưng bây giờ thì đã
không còn rồi, nghĩ đến đó, nước mắt không kìm được lại ào ào chảy xuống: "đã
quá muộn Trình Tường, đứa bé mất rồi, ngay cả cái lý do cho chúng ta ở cùng nhau
cũng mất rồi, tất cả đã quá muộn, tất cả đã quá muộn. Tôi sẽ không yêu anh nữa,
tình yêu của tôi dành cho anh mười năm nay đã tiêu hao hết rồi, không thể được
nữa." Nói xong, nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn, làm ướt gối cô.
"Sẽ không muộn, chỉ cần em bằng lòng, thì vĩnh viễn sẽ không
muộn. Đứa con mất rồi, chúng ta sẽ có nữa, có bao nhiêu cũng có thể, có được
không." Nắm tay cô, Trình Tường vội vàng nói: "Lâm Lệ, chúng ta bắt đầu lại lần
nữa, lần này trong lòng anh chỉ có em, cho chúng ta một cơ hội bắt đầu nữa, có
được không."
Rút tay lại, không lưu luyến, Lâm Lệ quả quyết cự tuyệt:
"không quay lại được, tôi sẽ không yêu anh nữa, từ lúc anh chạy khỏi hôn lễ ngày
hôm qua, từ lúc anh kéo tay tôi, từ lúc đứa bé mất đi, chúng ta đã không bao giờ
có thể bắt đầu lại, tôi không bao giờ yêu anh nữa."
Nói xong, hít một hơi thật sâu, quay đầu đi chỗ khác không
nhìn tới anh ta,, nói: "được rồi, điều tôi muốn nói cũng đã nói xong rồi, mời
đi đi, tạm thời tôi không muốn gặp lại anh, quần áo của tôi trong nhà anh, tôi
sẽ mau chóng thu dọn chuyển ra ngoài."
"Lâm Lệ." Trình Tường gọi cô, lắc đầu không muốn tiếp nhận
những gì cô vừa nói.
"Tiểu Lệ, con đừng như vậy, Trình Tường biết sai lầm rồi, con
cho nó thêm một cơ hội nữa." Mẹ Trình đi tới, muốn nói thay cho con trai.
Nén nước mắt, Lâm Lệ không nhìn bà, chỉ nói: "Ba, ba bảo bọn
họ ra ngoài đi, con không muốn gặp lại bọn họ."
Nghe vậy ba Lâm gật đầu, xoay người nói với Trình Tường và vợ
chồng Trình gia: "mời đi ra ngoài, đừng quấy rầy con gái tôi nghỉ ngơi."
"Ông thông gia, ông —" Mẹ Trình còn muốn cứu vãn, lại bị ba
Lâm trực tiếp ngắt lời.
"Đừng gọi loạn, con gái tôi không hề kết hôn với con trai bà,
muốn tìm con dâu, thì tìm người khác đi, nhà chúng tôi không với cao được, cũng
không cần!" Ba Lâm nói xong, cùng mẹ Lâm vội vàng đẩy bọn họ đi ra ngoài.
Lâm Lệ nghiêng người đi, cắn chặc môi, cả người vì khóc, mà
không ngừng run rẩy.
An Nhiên nhìn cô, tiến lên nửa ngồi phía trước cô ấy, nắm tay
cô ấy thật chặt, lúc này cô không cần nhiều lời, có lẽ chỉ cần ở bên cô ấy như
vậy là đủ rồi.
Tô Dịch Thừa có chút mỏi mệt mở cửa đi vào, thả cặp công văn trong tay lên
trên ghế sô pha trong phòng khách, người cũng theo đó ngồi xuống ghế sô pha.
Ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, dường như tối nay uống khá nhiều, dự án ban khoa
học kỹ thuật kia đã được công bố chính thức bằng văn kiện, mấy ngày nữa sẽ bỏ
phiếu chọn ra người phụ trách dự án. Thật ra thì trong quan trường xác thực là
có quyết định nội bộ, lão Trương mới đây gọi điện cho anh, bảo anh chuẩn bị kĩ
càng bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận công việc, hơn nữa còn bảo anh chuẩn
bị lời phát biểu sau khi được bổ nhiệm
Hiển nhiên tin tức rất nhanh bị rò rỉ, hai ngày nay, anh phải đi xã giao
nhiều hơn rất nhiều, muốn từ chối, nhưng từ chối không được.
Buổi tối uống nhiều rượu, mặc dù không say, nhưng mà đầu rất choáng váng, vừa
rồi trở về là do thư ký Trịnh tìm xe taxi, xe cũng để lại thị ủy rồi.
Cửa thư phòng bị mở ra, An Nhiên ngáp bưng cái chén đi ra rót nước, hai ngày
này cô bận bịu nhiều việc, một mực bận bịu chuyện bản thiết kế ‘trang viên thể
thao’ kia, hôm nay là cuối tuần, ngồi trong thư phòng cả ngày, cuối cùng cũng đã
vẽ ra được đại khái hình dạng bản vẽ. Hai ngày nay trừ bận rộn chuyện bản vẽ,
chuyện Lâm Lệ cô vẫn luôn lo lắng, may mắn, khi sáng đến viện thăm cô ấy, dường
như cô ấy đã khá hơn rất nhiều, trên mặt mặc dù không nở nụ cười nhiều, nhưng
cũng không trống rỗng như trước, mẹ Lâm lặng lẽ nói cho cô biết hai ngày nay Lâm
Lệ đã tốt hơn nhiều, mặc dù khẩu vị vẫn không tốt, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ép
mình ăn nhiều, bà biết đây là cô ấy đang cố gắng không để mình và ba Lâm lo
lắng, mặc dù trong khoảng thời gian này sẽ rất gian nan, nhưng bà tin tưởng Lâm
Lệ sẽ khá hơn, có thể trở về một Lâm Lệ thích cười trước kia, một Lâm Lệ không
có buồn phiền.
Thật ra thì An Nhiên nhìn ra được Lâm Lệ cũng chưa hoàn toàn buông xuống, có
đôi khi, trong lúc lơ đãng cô có thể bắt gặp tay cô ấy vuốt vuốt bụng, như muốn
tìm cái gì, sau đó vuốt ve, nước mắt lại chảy xuống, rồi sợ bọn họ nhìn thấy nên
nhanh chóng để xuống, có đôi khi, lơ đãng cô còn có thể bắt gặp cô ấy luôn len
lén lấy tay lau đi dòng nước mắt trên mặt.
An Nhiên biết cô đang cố gắng hết sức rồi, dù sao tình cảm nhiều năm như vậy,
nói buông tay, cũng không phải bỗng chốc có thể không nghĩ nữa, cô ấ