
sao?" Cái gì
mà cần chăm sóc ba Lâm mẹ Lâm, chẳng qua chỉ là cái cớ, cô ấy chỉ muốn trốn
tránh, tránh khỏi nơi đau lòng này.
Lâm Lệ nhàn nhạt lắc đầu, mở miệng nói: "những hồi ức vui vẻ đều liên quan
đến anh ta, ta không muốn phải nhớ lại. Nói ta trốn tránh cũng tốt, nói ta không
dám đối mặt cũng được, có một số việc, ta cần thời gian để quên đi."
An Nhiên im lặng, nhìn cô ấy, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, "mi thật sự
quyết định rồi?"
Nhìn cô, Lâm Lệ bình tĩnh gật đầu, "ừ, quyết định." Nơi này đúng là có rất
nhiều kỉ niệm rất tốt đẹp, rất vui vẻ, nhưng mà những kỉ niệm kia đều là người
đó cho cô, mà anh ta cũng cho cô những kí ức cực kỳ đau đớn, những kí ức đó, nhớ
lại một lần, là một lần đau thấu xương, ở lại Giang Thành, đau đớn còn nhiều hơn
vui vẻ. Mười năm nay cô sống vì người khác, sau này cô muốn là chính mình.
Biết là ý cô đã quyết, An Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu tôn trọng
quyết định của cô.
Có lẽ ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đã muốn làm lại từ đầu, vậy
nên đổi nơi chốn mới có thể cho cô một cuộc sống mới. Có lẽ sau này các cô không
có nhiều cơ hội gặp lại, nhưng mà nếu làm thế đối với cô ấy là tốt nhất, thì cô
làm sao phản đối được.
An Nhiên lại ngồi cùng Lâm Lệ thêm một lúc lâu, rồi mới rời đi. Lúc đi, Trình
Tường vẫn ngồi trên ghế nhựa bên ngoài, nhìn cô đi ra, khẽ gật đầu với cô.
An Nhiên nhìn anh ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay
người rời đi.
Có lẽ vì biết Lâm Lệ sẽ đi ngay, nên tâm trạng An Nhiên hơi rầu rĩ, chậm rãi
đi dọc hành lang bệnh viện, trong lòng có loại cảm giác buồn rầu khó tả.
Toàn nhà bệnh viện đúng lúc chắn nắng, lúc này trong vườn hoa bệnh viện, có
rất nhiều người nhà và bệnh nhân qua lại trên bãi cỏ, cũng có người ngồi trên
ghế đá chuyện trò.
An Nhiên đi ngang qua, vô ý nhìn theo, nhưng trùng hợp lại thấy một thân ảnh
nho nhỏ quen thuộc, một mình ngồi trên một cái ghế đá, tay cầm đồ chơi, nhưng
khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tâm tình không tốt lắm.
An Nhiên bước lên, nửa ngồi xuống trước mặt đứa bé, đứa bé này không phải ai
khác, chính là con trai Chu Hàn, đứa trẻ ngày đó bị dị ứng hải sản nghiêm trọng,
bây giờ mới nhớ ra hai ngày trước gặp phải Chu Hàn ở siêu thị gần bệnh viện, anh
ta đã nói là tiểu quỷ nhà anh ta sốt cao phải nằm viện, không ngờ hôm nay trùng
hợp lại gặp ở đây.
"Hắc, anh bạn nhỏ, có nhớ cô không?" An Nhiên mỉm cười chào hỏi đứa bé
kia.
Đứa bé nhìn chằm chằm An Nhiên, dường như mãi một lúc mới nhận ra An Nhiên,
nhìn cô một lát, thế mà lại cúi thấp đầu tiếp tục nhìn chăm chú vào cái robot
biến hình trong tay.
An Nhiên ngồi xuống cạnh cậu bé, nhìn hỏi nó: "ở đây một mình sao, cha cháu
đâu?"
Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại không nói chuyện, sau đó
liền quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trong tay.
An Nhiên chán chường, nhưng cũng không thèm để ý, quyết định ngồi cạnh cậu
bé, trước khi người chăm nom nó quay lại, mình sẽ ở cùng nó.
Một y tá trẻ tuổi lúc này đến đây, nhìn xung quanh một lát, dường như không
tìm được người, hỏi thằng bé: "Chu Gia Bân, cháu gọi cho bố cháu chưa? Lúc nào
anh ta tới đây đón cháu xuất viện."
Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn cô y tá trước mắt, cuối cùng lắc đầu.
Cô y tá hơi không hài lòng nhíu mày, nói thầm: "sao lại có người cha vô trách
nhiệm thế a, bệnh tình đứa bé này đã chuyển biến tốt mấy ngày rồi, cũng không
thấy đến chăm nom, xuất viện cũng không có ai đến đón, phụ huynh cái kiểu gì vậy
a."
Dường như An Nhiên nghe ra nguyên do, liếc nhìn thằng bé, vội vàng đứng lên
hỏi cô y tá kia: "cô y tá, cô vừa mới nói gì a, cha đứa bé vẫn chưa tới đây
sao?"
Cô y tá nhìn cô, hỏii: "cô là?"
"Ách, tôi quen cha đứa bé này." An Nhiên giải thích.
Cô y tá kia hiểu rõ, gật đầu, nói: "thế nếu cô là bạn của phụ huynh đứa bé,
vậy cô có thể giúp đỡ liên lạc với cha thằng bé không, sao mấy ngày nay cũng
không thấy bóng dáng, ném con ở lại bệnh viện này rồi đi, đứa bé này đã hạ sốt
rồi, sức khỏe đã không còn gì đáng ngại nữa. Cô bảo anh ta nhanh tới lo liệu thủ
tục xuất viện, không nên chiếm giường lâu như vậy, hơn nữa, vi khuẩn gây bệnh
cảm cúm rất nhiều, cứ ở lại bệnh viện lâu thế này cũng không tốt cho thằng bé."
Nói xong, xoay người đi về.
An Nhiên hơi bất ngờ, cô nhớ khi gặp Chu Hàn là ba ngày trước, chẳng lẽ ba
ngày qua anh ta cũng không đến bệnh viện, hay là anh ta căn bản đã quên con mình
ở bệnh viên?
An Nhiên nhìn thằng bé, thấy nó cúi đầu, mở miệng hỏi: "mấy ngày qua cha cháu
không tới đây sao? Không ai ở bên cạnh cháu sao?"
Đứa bé có lẽ là hơi hướng nội, không nói chuyện, chỉ yên lặng lắc đầu.
An Nhiên chỉ cảm thấy người này quá vô trách nhiệm rồi, con mình nằm viện
mấy ngày thế mà chẳng quan tâm gì, cũng không qua xem. Vừa định hỏi thằng bé số
điện thoại của Chu Hàn không, thì mới nhớ hôm đó vì chuyện dây chuyền, anh ta đã
cho mình số điện thoại.
Lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm lại lịch sử trò chuyện, gọi dãy số kia,
điện thoại vang lên một lúc mới được người đón nghe. Ở bên kia điện t