
hoại Chu
Hàn dường như khá bất ngờ với cuộc điện thoại của An Nhiên, dù sao bọn họ cũng
không quen thân, không đến mức có thể gọi điện hỏi thăm nhau.
"A lô?"
"Chu Hàn tiên sinh ư, có phải anh đã quên anh còn có con trai ở bệnh viện
không, tôi đang ở cạnh con trai anh, vừa rồi có cô y tá tới đây, hỏi lúc nào anh
đến lo liệu cho con trai xuất viện. Thằng bé đã hết sốt rồi, không việc gì phải
tiếp tục ở lại bệnh viện, ngược lại có thể dễ bị lây vi khuẩn và vi trùng."
Ở bên kia điện thoại Chu Hàn sửng sốt, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "tạm
thời công ty tôi có việc cho nên mấy ngày nay tôi vẫn phải đi công tác nước
ngoài." Vì đi công tác, cho nên mới không có thời gian đi bệnh viện xem. Cũng
không biết tình hình của thằng bé.
"Vậy có sắp xếp người khác đến chăm sóc đứa bé không?" Thế này coi như là
mình bận bịu công việc không rảnh rỗi, vậy hẳn cũng phải tìm người khác đến chăm
đứa bé chứ, đứa bé còn nhỏ như thế, để nó lại một mình ở bệnh viện như thế này
sao có thể yên tâm. Nghe vậy, ở bên kia điện thoại Chu Hàn rõ ràng im lặng một
lát, rất lâu mới mở miệng nói: "có thể đưa điện thoại di động cho thằng bé nghe
được không?"
An Nhiên liếc nhìn thằng bé, hắng giọng gật đầu, đưa di động cho đứa bé ngồi
cạnh cô, nói: "cha cháu muốn nói chuyện với cháu."
Đứa bé sẵn sàng nhìn cô một lúc lâu, rồi mới cầm lấy di động từ trong tay cô,
kề sát vào tai, nhẹ nhàng gọi: "cha."
An Nhiên không biết bọn họ nói những gì, thấy đứa bé kia khẽ đáp vài câu có
và không, một lúc lâu, mới trả lại di động cho An Nhiên.
An Nhiên cầm lấy điện thoại di động lại áp vào tai: "a lô?"
"Có thể làm phiền cô ngồi lại bệnh viện với thằng bé một lát được không, hiện
tại tôi sẽ sắp xếp người đến đón thằng bé xuất viện. Chờ một chút tôi bảo người
nọ gọi điện cho cô." Bên kia điện thoại Chu Hàn nói như vậy.
Như thế, An Nhiên cũng chỉ gật đầu đồng ý, cúp điện thoại, lại ngồi cùng
thằng bé một lát, không đến nửa tiếng, điện thoại lại vang lên, là một số lạ, An
Nhiên biết hẳn là người mà Chu Hàn sắp xếp đến rồi. Nhận điện thoại, là giọng
một người đàn ông, liền hỏi bọn họ đang ở đâu, nói mình đã ở cửa bệnh viện rồi,
chờ một chút sẽ đến.
An Nhiên cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ
nhiều, chỉ nói mình và thằng bé bây giờ đang ở trên bãi cỏ xanh rờn cạnh tầng
một bệnh viện.
Người nọ lên tiếng rồi cúp điện thoại, lại đợi mấy phút đồng hồ, An Nhiên
đang đưa tay sờ sờ đầu thằng bé, đột nhiên nghe có người gọi mình từ phía sau,
quay đầu lại, thấy Diệp Tử Ôn đang nhìn cô đầy bất ngờ.
"Cố An Nhiên?!" Diệp Tử Ôn thật bất ngờ khi thấy người ngồi cạnh con trai Chu
Hàn lại là Cố An Nhiên! Vừa rồi anh định mở cuộc họp ở công ty, đột nhiên nhận
được điện thoại của Chu Hàn, nói mong anh đến bệnh viện đón con trai anh ta, mà
bản thân anh ta lúc này lại đang đi công tác nước ngoài, không thể nhanh chóng
trở về được, hi vọng hai ngày này anh có thể giúp đỡ chăm sóc con trai anh ta.
Anh lập tức đồng ý, liền hoãn cuộc họp lại, chạy đến bệnh viện trước, lại không
ngờ rằng người liên lạc trong miệng Chu Hàn lại là Cố An Nhiên!
An Nhiên cũng có phần bất ngờ người Chu Hàn gọi tới lại là Diệp Tử Ôn, nhưng
mà nghĩ lại trước kia bọn họ là bạn tốt, bây giờ Chu Hàn không có ở đây, liên
lạc với anh ta cũng không có gì là lạ.
"Sao cô lại ở đây?" Diệp Tử Ôn tiến lên, có chút khó hiểu nhìn An Nhiên.
An Nhiên đứng lên, giải thích: "tôi tới thăm bạn bè, đúng lúc gặp đứa bé này,
sau đó y tá tới nói đứa bé bị bỏ lại ở bệnh viện này mấy ngày rồi, cho nên tôi
mới gọi cho Chu Hàn."
Diệp Tử Ôn gật đầu, tiến lên nửa ngồi xuống trước mặt đứa bé, cười nói: "tiểu
Bân, cha cháu đi công tác, cháu đến ở nhà chú vài ngày được chứ?" Thật ra thì
chỉ từ sau chuyện lần trước, anh liền giữ liên lạc với Chu Hàn, thỉnh thoảng sẽ
hẹn nhau ra ngoài uống một chén.
Anh bạn Chu Gia Bân nhìn anh một lát, cuối cùng gật đầu. Nhận ra anh là chú
đã đến thăm khi nó nhập viện lần trước, cha nói là bạn tốt của cha, hơn nữa vừa
rồi trong điện thoại cha cũng nói, sẽ có một người chú đến đón nó xuất viện, bảo
nó về nhà cùng người chú đó.
Diệp Tử Ôn mỉm cười, vươn tay với nó: "đi thôi, chú dẫn cháu về nhà."
An Nhiên nhìn đứa bé kia một cái, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ kia, sau đó nói
với Diệp Tử Ôn: "anh đã tới, vậy tôi đi trước đây." Nói xong, xoay người liền
muốn rời đi, hôm nay trở về cô còn phải cho ra bản thiết kế, Hoàng Đức Hưng
cho thời hạn là ngày mai, xem ra tối nay là phải thức đêm rồi.
"Cô rất quen thân với Chu Hàn sao?" Diệp Tử Ôn nói sau lưng cô.
An Nhiên quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn anh ta, nói: "nếu như gặp mặt vài
lần cũng coi như là quen thân."
Diệp Tử Ôn nhíu mày: "a Thừa nói chuyện với cô về Chu Hàn?"
An Nhiên gật đầu, cô rất cảm kích sự thẳng thắn của Tô Dịch Thừa, như vậy
khiến cô có lòng tin với cuộc hôn nhân này.
Diệp Tử Ôn cười nhẹ nhỏ giọng tự nói: "chuyện này mà cũng có thể nói, xem ra
đúng là đã buông xuống."
An Nhiên không nghe thấy anh ta nói gì, nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "anh
nói cái