
h
Thừa đăng ký kết hôn rồi, vậy tính lúc nào làm đám cưới a?” trên xe, Lâm Lệ đột
nhiên nghĩ đến điều này liền thuận miệng hỏi.
“Chúng ta không định làm đám
cưới.” An Nhiên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt chuyên tâm nhìn phía trước.
“Tại
sao? Anh ta không muốn làm?” Lâm Lệ nhìn cô khó hiểu, cô thấy, dù cho đám cưới
chỉ là hình thức thức, nhưng cũng rất quan trọng.
Không có đám cưới, hôn nhân
sẽ không có lời chúc phúc, cứ như là lén lét lút lút, mất mặt lắm.
An Nhiên
lắc đầu: “Không phải, là ta không muốn làm, rất phiền phức.”
“An tử, đây là
chuyện cả đời của con gái lại còn sợ phiền phức, ít nhất cũng phải cho bản thân
một ngày mặc áo cưới xinh đẹp, nhận lời chúc phúc của mọi người, có cha nắm tay
đặt vào tay người đàn ông yêu dấu.” Lâm Lệ nói.
An Nhiên nhìn cô, gượng cười
nói: “Lâm Lệ, ta không giống mi, ta và Tô Dịch Thừa không phải là mi và Trình
Tường.”
“An Nhiên, mi quá vô trách nhiệm với mình rồi.” Lâm Lệ nhìn cô chằm
chằm nói, vẻ mặt thực sự nghiêm túc.
An Nhiên nhìn cô, cười cười: “Nếu có một
ngày ta và Tô Dịch Thừa cũng được như mi và Trình Tường hiện tại, ta nhất định
sẽ bắt anh ấy bổ xung lễ cưới này.” Nhưng mà sẽ một ngày như thế sao? Ai cũng
không biết.
Lâm Lệ im lặng một lúc lâu, thì xe đi đến siêu thị, trước khi
xuống xe, cô mới lên tiếng: “An tử, sắp xếp thời gian để ta và Tô Dịch Thừa nhà
mi gặp mặt đi.” An Nhiên là bạn tốt nhất của cô, cô phải xem Tô Dịch Thừa rốt
cuộc là người đàn ông như thế nào, nếu không tốt, cô chắc chắn sẽ không để anh
ta bắt nạt An Nhiên.
An Nhiên đỗ xe ở bãi đỗ ven đường xong, quay đầu nhìn
Lâm Lệ cười cười, gật đầu nói: “Được.”
Lâm Lệ cũng cười, vừa mở cửa xuống xe
vừa nói: “An tử, đi cùng lão phật gia, lão phật gia đi xem có gì thích hợp làm
quà tân hôn cho mi.”
“Hmm, vậy phải cảm ơn lão phật gia trước rồi, ngài tốn
kém quá.” An Nhiên cười nói.
“Không sao, đến khi ta và Trình Tường kết hôn,
mi cũng tặng ta là được, không cần gì nhiều, chỉ cần giá trị trên dưới 5, 6 con
số là được.” Lâm Lệ không chút nào khách khí nói.
“Đi chết đi, đánh cướp đấy
à.”
An Nhiên vốn định không mua cái gì, nhưng mà sáng ngày kia có lẽ phải đi
gặp cha mẹ Tô Dịch Thừa nên liền kéo Lâm Lệ đi mua hai cái khăn lụa, một cái khá
chín chắn, một cái toát ra sự hoạt bát.
Lâm Lệ nhìn hai cái túi An Nhiên xách
theo, không ngừng gật đầu: “ừ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là quan hệ khó khăn
nhất, phải xử lý cẩn thận. Hôm nào ta cũng phải mua cho mẹ chồng ta gì đó, lấy
lòng bà a.”
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu liếc nhìn bụng cô, cười nói: “ta thấy
mi không cần mua gì cả, cứ nuôi tốt là được. Đúng lúc không phải làm việc, mi cứ
an tâm ở nhà chuẩn bị lấy chồng và dưỡng thai thôi.”
Vừa nói hai người vừa đi
vào một gian đồ ngủ, An Nhiên nghĩ đến mấy cái áo ngực của mình có chút biến
dạng rồi, liền đi đến mấy quầy bên kia chọn áo ngực, Lâm Lệ thì ở tại quầy này
quấn hỏi người bán hàng cái gì đó.
An Nhiên chọn mấy cái mình thường mặc có
kiểu dáng đơn giản, cũng không mặc thử, cầm lấy đi thẳng đến quầy tính tiền, đi
qua thì thấy trên quầy hàng bày hai túi đồ, Lâm Lệ hình như đã mua xong, thấy cô
đến, lấy đồ ngủ ở một trong hai túi đó để ở trước người khoa tay múa chân: “thế
nào, đẹp không?”
Kiểu dáng cũng không cởi mở, một cái dây đeo bằng lụa tơ tằm
bình thường, nhưng phần hoa trước ngực lại được làm tinh tế xinh đẹp.
An
Nhiên gật đầu, nói: “rất đẹp.”
Lâm Lệ hài lòng gật đầu, bỏ đồ ngủ vào túi,
cầm cái túi kia đưa cho cô, nói: “Ta nhìn liền thích, này, quà mua cho
mi.”
An Nhiên đưa tay nhận lấy, liếc vào túi, cũng hoa hồng như thế, cô cầm
túi buồn cười nhìn Lâm Lệ, nói: “Lâm Lệ, mi thật là keo kiệt, mua cho ta có một
bộ đồ ngủ, còn muốn ta sau này mua cho mi 5, 6 con số nữa.”
“Ha ha, hôm nay
mi gần người giàu có rồi, đâu có thể tính toán chi lí với dân chúng nhỏ bé chúng
ta, hơn nữa, đừng thấy nó là đồ ngủ nho nhỏ, không chừng có thể gây ra bước
ngoặt kinh người đó.” Vừa nói vừa quay sang nhìn cô gái đứng quầy bên cạnh hỏi:
“cô nói đúng không?”
“Đúng.” Chỉ thấy cô gái kia cười cười vẻ mặt mờ ám liếc
An Nhiên, gật đầu.
An Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, liền để người bán hàng
tính tiền cái áo ngực sau đó mới cầm túi đi ra ngoài.
Hai người đi quanh
trong siêu thị, Lâm Lệ mua cho Trình Tường nhà cô một cái áo sơ mi, thấy thời
gian đã kha khá, hai người mới về nhà.
Để đồ vào ghế sau, An Nhiên lái xe đưa
lão phật gia Lâm Lệ trở về.
Trên đường về, An Nhiên nhìn Lâm Lệ ngồi bên cạnh
tràn đầy thỏa mãn thích thú nhìn đồ ngủ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một vấn
đề. Sắc mặt đỏ bừng, có phần xấu hổ mở miệng: “Lâm, Lâm Lệ.”
“Ừ?” Lâm Lệ lên
tiếng trả lời, nhưng cũng không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào áo ngủ
tinh sảo trong tay, cô thích hoa ở ngực rất tinh sảo xinh đẹp.
An Nhiên mở
miệng hồi lâu nhưng mãi không có hỏi ra khỏi mồm.
Mãi không thấy có câu trả
lời, Lâm Lệ có chút không kiên nhẫn rồi, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì a?”
An
Nhiên nhìn cô, cuối cùng đỏ mặt hỏi ra miệng: “cái kia, lần đầu tiên đều đau lắm
hả?” Cô kh