XtGem Forum catalog
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327682

Bình chọn: 7.00/10/768 lượt.

t lần đau bụng sinh nữa

bắt đầu, há mồm ăn miếng cháo được đưa đến trước mặt, chân mày nhíu chặt

hơn.

"Sao vậy, lại bắt đầu đau sao?" Tô Dịch Thừa căng thẳng nhìn cô.

An Nhiên đau đớn nắm chặt lấy cái ga trải giường phía dưới, vì không muốn

khiến anh lo lắng, cố gắng cười với anh, nói: "nữa, cho em một miếng cháo nữa

đi." Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng mà vì đứa con, lúc này người

mẹ lại có khả năng mạnh mẽ phi thường.

Tô Dịch Thừa chỉ có thể đau lòng lo lắng suông, có gấp gáp nữa cũng không thể

giúp gì, nghĩ thầm, khi hai tiểu bảo bối trong bụng cô đi ra ngoài, đến lúc đó

nhất định phải vỗ vào cái mông nhỏ của hai bé, để hai bé biết mẹ chúng đã chịu

khổ thế nào để sinh chúng!

Đau hết lần này đến lần khác, cuối cùng sáu tiếng sau, vào lúc hơn 9 giờ, bác

sĩ khoa sản đến đây khám, rốt cục gật đầu nói: "cửa tử cung đã sắp mở rồi, giờ

có thể vào phòng sinh rồi."

Tô Dịch Thừa nắm tay cô muốn đi vào, lại bị cô y tá chắn ngoài cửa. Tần Vân

vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nhìn một đám đều chen vào phòng sinh, hỏi vội:

"đã vào rồi, đã vào rồi sao?"

Lâm Tiểu Phân kéo bà ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "vừa vào, sợ là không

nhanh đâu."

Tần Vân tay xách theo bình giữ nhiệt, đây là cháo và bà vừa hầm ở nhà mang

đến, cũng vì hầm cái này mà đến muộn, nói: "còn muốn để cho An Nhiên ăn một chút

trước khi vào, đến khi sinh con cũng khỏe mạnh một chút, có nhiều hơi sức

hơn."

"Không sao không sao, nếu thật không có sức, chúng ta sẽ đưa cho y tá mang

vào trong cho Nhiên Nhiên ăn." Lâm Tiểu Phân nói.

"Đúng đúng đúng, đến lúc đó cầm đi vào cho con bé ăn." Tần Vân liên tục

nói.

Lúc này cả người Tô Dịch Thừa có thể nói là đứng ngồi không yên, không ngừng

đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, tay nắm chặt, cách cánh cửa phòng sinh, anh

còn có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của An Nhiên, một tiếng lại một tiếng

khiến anh rất đau lòng, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ở cửa

lo lắng suông.

Lâm Tiểu Phân nhìn anh như vậy, vừa lo lắng cho An Nhiên bên trong, vừa buồn

cười, nói: "A Thừa a, con nghỉ một chút đi, không nhanh đâu, con còn đi qua đi

lại như thế, khiến chúng ta hoa cả mắt rồi."

Tần Vân cũng cười, nói: "nuôi con trai ba chục năm rồi, đây là lần đầu tiên

tôi thấy nó như vậy."

Tô Dịch Thừa cũng không nghe lọt tai lời của các bà, giờ anh chỉ nghĩ đến

người bên trong, cả ba đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh a!

Anh đâu thể ngồi yên không lo nghĩ, không nóng ruột được.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, rốt cuộc khi mà Tô Dịch Thừa

cũng không biết đã chờ đợi bao lâu thì một tiếng khóc nỉ non vang lên từ bên

trong phòng sinh, mọi người ngoài cửa mừng rỡ, Lâm Tiểu Phân cùng Tần Vân kéo

tay nhau kêu lên: "sinh, sinh, nghe tiếng em bé khóc rồi, rất vang!"

"Đúng đúng đúng, sinh, sinh rồi."

Tô Dịch Thừa cả người căng thẳng đứng canh ở cửa, lúc này tay cũng không biết

nên đặt chỗ nào.

Cửa phòng sinh được một cô y tá đẩy ra, ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ lại

hồng hồng đi từ bên trong ra, em bé gào khóc, thanh âm vang vọng.

Cô y tá còn đeo khẩu trang cười nói với bọn họ: "chúc mừng chúc mừng, là một

bé trai." Nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói, "vị này là ba đứa bé sao, nào đến ôm con

một cái."

Tô Dịch Thừa nhìn bảo bối hồng hồng nho nhỏ trong lòng cô ấy, nhưng lại chậm

chạp không dám tiếp nhận.

Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân đứng sau nhìn thấy đều cười, Lâm Tiểu Phân bước

lên phía trước tiếp nhận đứa bé trong tay cô y tá, mừng rỡ ngắm nhìn, thế nào

cũng thấy em bé đỏ au trong lòng rất dễ thương quá chừng.

Còn Tần Vân thì xách cháo gà vẫn luôn ôm trong lòng đưa cho cô y tá, nói: "cô

y tá, nhờ cháu mang cháo gà này vào cho con dâu bác ăn, bác sợ nói không có sức

nữa."

"Được ạ." Cô y tá đưa tay nhận lấy, sau đó quay lại phòng sinh.

Mà Lâm Tiểu Phân thì ôm đứa bé đi theo nhóm y tá tắm rửa cho nó, thím Trương

và Tần Vân cũng theo giúp đỡ.

Tô Dịch Thừa còn chưa kịp phục hồi tinh thần, vẫn sững sờ đứng đó. Còn chưa

dứt ra khỏi khiếp sợ đây.

Cố Hằng Văn cười tiến lên, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, hiểu rõ cười nói: "Khi

Nhiên Nhiên ra đời, ba cũng như thế, sợ đến nỗi không dám ôm."

Một lúc lâu Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, nhìn Cố Hằng Văn ngượng ngùng

gãi gãi đầu, đột nhiên lại nhớ tới câu cô y tá kia vừa nói: ‘chúc mừng chúc

mừng, là bé trai.’

Ngẩn người lẩm bẩm: "sao không phải là con gái?" Không phải nói sinh đôi con

gái sao?

Thắc mắc như thế, Tô Dịch Thừa còn chưa ý thức được, người vẫn khăng khăng

nói sinh đôi con gái từ trước đến giờ chỉ có mình anh, chưa hề có đáp án chính

xác nào!

Cố Hằng Văn cười, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: "còn đứa nữa, biết đâu là con

gái."

Tô Dịch Thừa hoàn hồn, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của An Nhiên truyền ra

từ trong phòng sinh. Kéo tất cả tâm trí quay lại rồi, không còn chỗ nào để mà

nghiên cứu vấn đề con gái với không phải con gái, trái tim lại bị thắt lại,

ngược lại với vẻ mừng rỡ khi biết được An Nhiên mang thai đôi, lúc này trong

lòng không khỏi nói thầm nếu mà một có phải tố