
gười cha như vậy làm cho người ta rất
cảm động, ông chỉ có An Nhiên là con gái một, mà anh là chồng của An Nhiên, tự
nhiên là con rể của Cố gia, cho nên anh muốn cho Cố gia tiếp tục kéo dài.
"Vì, vì sao?" An Nhiên nhìn anh, trong mắt không khỏi có chút ấm áp, thật ra
thì cái ý nghĩ này ban đầu lúc cô mang thai đã có, lúc trước cũng nói chuyện
cùng với mẹ, lại bị mẹ cự tuyệt, bởi vì bà lo lắng nhà giàu giống như Tô gia vậy
người ta không thể nào đem cháu đích tôn nhà mình mang họ người khác, cho nên
cũng không muốn nói lại chuyện này nữa, chỉ là không nghĩ tới, không nghĩ tới
hôm nay Tô Dịch Thừa nói với mình.
Tô Dịch Thừa đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt cô bất tri bất giác đã chảy
xuống, cười nhẹ nói: "Anh biết em rất yêu ba, mà ba cũng rất yêu em, anh cũng
vậy rất yêu các người, cho nên anh nghĩ cho con của chúng ta chia ra nhận hai họ
của chúng ta, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu được ý nghĩa người một
nhà."
An Nhiên nhìn anh, nước mắt rơi xuống càng dữ tợn hơn, nhưng một chút cũng
không biết nên nói gì.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, đưa tay trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực, vừa cười
đưa tay vỗ về tóc của cô, vừa nói: "Sao lại giống như trẻ con vậy nè, đều đã là
mẹ của hai đứa nhỏ rồi."
An Nhiên khóc, có chút tức giận đưa tay đánh anh, mang theo âm thanh nức nở
nói: "Anh, anh đã muốn nhanh như vậy ghét bỏ em, không phải là ghét bỏ em sau
khi sinh con xong xấu đi, không đẹp."
Tô Dịch Thừa cười lớn, đưa tay đem cô ôm càng chặt hơn một chút, cười ở bên
tai cô nói: "Vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này."
An Nhiên đưa tay lau nước mắt, có chút tức giận nói, "Hừ, em cho anh biết,
cho dù khó nhìn nhất anh hiện tại cũng đã không có cơ hội hối hận, em đã định
với anh cả đời, đừng nghĩ thoát khỏi em."
Tô Dịch Thừa cười ha ha, hứa hẹn ở bên tai cô nói: "Tốt, vậy anh đây liền nắm
tay của em cả đời, vĩnh viễn không buông ra."
An Nhiên vừa khóc vừa cười: "Ừ!"
Hai người cứ như vậy ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đem cô buông
ra, đưa tay ngắt lỗ mũi của cô khóc đến có chút hồng, cúi đầu hôn chóp mũi của
cô.
An Nhiên nhắm hai mắt để có thể cảm thụ được nụ hôn của anh chi chít rơi vào
trên mặt mình, hơi thở của anh ấm áp, rất thoải mái. Đột nhiên lại nghĩ đến cái
gì, mở mắt đẩy anh ra, chăm chú hỏi: "Anh nói anh đã nghĩ ra tên, tên gì?"
Tô Dịch Thừa dựa vào ngồi ở trên giường, lấy tay của anh kéo cô để cho cô tựa
vào trong ngực của mình, một tay thì vòng qua hông của cô, ôm lấy cáibụng vừa
mới sinh xong của cô còn có chút ít thịt, cùng so sánh với lúc đầu gầy trơ
xương, anh thích cô như bây giờ hơn, ôm có cảm giác có thịt, vuốt ve xúc cảm đặc
biệt tốt.
An Nhiên bị bàn tay bên hông mò có chút cứng ngắc, bắt được tay của anh, giữ
tay lại thật chặt, cùng mười ngón tay của anh đan xen nói: "Tên gì nha?"
"Ừ." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Gọi
Tô Vĩ Minh cùng Cố Vĩ Dịch, em nói được không?"
"Vĩ Minh, Vĩ Dịch, Vĩ Minh, Vĩ Dịch. . . . . ." An Nhiên nghiền ngẫm kêu, vừa
cười vừa gật đầu, trong đáy lòng rất thích hai tên này.
"Thích không?" Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai của cô.
An Nhiên quay đầu, nhìn anh cao hứng nặng nề gật đầu: "Ừ, thích, Vĩ Minh, Vĩ
Dịch, rất êm tai!"
Tô Dịch Thừa cười ôn hòa, đưa tay sờ sờ mặt của cô, anh thích cô cười như
vậy, đã từng thề muốn cho cô vĩnh viễn cười như vậy.
Như nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên mờ đi, nhìn Tô Dịch Thừa có
chút không dám hỏi.
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?" Mới vừa rồi còn tốt, làm sao mặt
lại có chút khổ sở rồi?
"Đứa nhỏ họ Cố, ba mẹ cùng ông nội đồng ý không?" Dù sao cũng là con cháu của
Tô gia, đi theo họ của mẹ, người đời trước có thể cũng không đồng ý.
"Còn tưởng rằng em đang đây lo lắng cái gì." Tô Dịch Thừa buồn cười đưa tay
gõ gõ cái trán của cô nói: "Ba mẹ cùng ông nội bọn họ không cổ hủ như vậy, họ
giống như người không biết thông cảm sao? Sao lại nghĩ nhiều như vậy!"
An Nhiên xoa trán, vẫn còn có chút không tự tin: "Nhưng mà cũng nên nói cho
cha mẹ, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng cần tôn trọng ý kiến của bọn
họ chứ sao."
Tô Dịch Thừa cười, có lẽ cũng bởi vì cô là người như vậy, tính cách luôn thay
người ta suy nghĩ nên anh mới thích cô gái nhỏ này. Cúi đầu hôn lên môi của cô,
dán vào môi của cô rù rì nói: "Anh lúc trước đã hỏi ba mẹ cùng ông nội, bọn họ
đều đồng ý, không có ý kiến, cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Nghe vậy, An Nhiên nở nụ cười thật tươi, đưa tay vòng qua cổ của anh, cái
trán đặt trên trán của anh, nói: "Tô Dịch Thừa, em đã từng nói qua em yêu anh
chưa?"
Tô Dịch Thừa cũng cười, mổ hôn xuống cái mũi của cô nói: "Anh không ngần ngại
sau này mỗi ngày em đều nói với anh một lần như vậy.”
An Nhiên cười, ngửa đầu hôn môi của anh, ở trong lòng đáp ứng, cô biết rồi.
Thanh mai trúc mã:
Từ khi mới sinh ra, tôi đã biết đến Diệp Tử Ôn rồi, nghe mẹ nói người đầu
tiên nhận tôi từ trong tay cô y tá không phải là cha cũng không phải là ông nội,
mà là Diệp Tử Ôn! Mà khi đó anh mới 7 tuổi.
T