
đây, An Nhiên nhớ tới cuộc
điện thoại vừa nhận.
“Phụ nữ? Nói cái gì?” Nếu là bạn bè, thường gọi di động
cho anh, ít khi gọi đến nhà, nếu không phải bạn bè, thì người xa lạ sao lại biết
số điện thoại trong nhà anh?
“Chị ấy nói là họ Lăng, bảo em nhắn cho anh, nói
chị ấy đã quay lại, ngoài ra, chị ấy muốn gặp anh một lần.” An Nhiên truyền đạt
lại ý của cô ta lại cho Tô Dịch Thừa, nhiệm vụ chuyển lời này coi như là hoàn
thành trọn vẹn.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa đột nhiên không nói gì nữa,
thật lâu cũng không đáp lại.
“Tô Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi: “anh vẫn đang
nghe chứ?” Phản ứng của anh khiến An Nhiên dường như nhận ra được cái gì, hoặc
là nói đúng như cô nghĩ, người phụ nữ họ Lăng này có ảnh hưởng đặc biệt với
anh.
“Ừ.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa nói: “Anh biết rồi. Gọi điện thoại
cho em là muốn nói với em, buổi tối anh có thể có tiệc, phỏng chừng là không về
sớm được, buổi tối nhớ tự mình chuẩn bị đồ ăn, đừng chờ anh.”
An Nhiên tiếp
thu gật đầu, “em biết rồi.” Trong lòng lại vì sự im lặng của anh vừa rồi mà
không khỏi có phần nghi ngờ. “Không có chuyện gì nữa, em cúp điện thoại
đây.”
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi lại cô.
“Dạ?”
“Cô ta là một người
bạn cũ của anh, nhưng có vài lý do mà đã lâu chúng ta không liên hệ rồi.” Tô
Dịch Thừa mở miệng nói, coi như là giải thích.
An Nhiên sửng sốt, tiếp thu
nói: “Anh nói với em những cái này làm gì…” Cúi đầu nhìn đôi dép dưới chân mình
đang đi, là do Tô Dịch Thừa mua vào hôm sau khi cô chuyển đến đây, màu hồng,
phía trên còn có cái đầu mèo Kitty, đáng yêu như của nữ sinh.
Bên kia điện
thoại Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Anh sợ em suy nghĩ lung tung.”
“Em, em mới
không thèm làm chuyện vô vị như thế.” An Nhiên nhất định không thừa nhận trong
lòng mình vừa mới oán thầm, nhưng mà bị anh nói như thế có cảm giác bí mật trong
lòng bị nhòm ngó, vội vàng nói: “em, em muốn đi ăn bánh mì rồi, ăn xong còn phải
vẽ nữa, em cúp máy đây.” Nói xong, cũng không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng nói gì,
vội vàng cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa không tiếng động
cười khẽ, nhưng mà nhớ tới mấy câu nói mà An Nhiên vừa truyền đạt kia, một thân
ảnh từ từ hiện lên trước mắt, khẽ nhíu mày, anh không cảm thấy anh và cô ta còn
cần thiết phải gặp mặt. Khi Tô Dịch Thừa trở về thì đã gần mười hai giờ đêm, buổi tối đi ăn cơm cùng mấy
người bên thị ủy và doanh nghiệp Giang Thành, bọn họ đều là khách hàng thường
xuyên trên bàn rượu, nên ăn cơm uống rượu, trò truyện về vô số chủ đề, nào là
kinh tế, chính trị gì đó, thậm chí có lúc còn đề cập đến phụ nữ. Cứ như thế,
thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi rượu chè xong cũng đã đến nửa đêm.
Mang
theo mùi rượu mở cửa đi vào, sau cánh cửa khép lại là ánh đèn mờ mờ, Tô Dịch
Thừa ngẩn người, nhưng ngay sau đó khóe miệng từ từ kéo lên, trước kia khi trở
về chỉ đối mặt với căn phòng tối tăm tịnh mịch, bây giờ trở về thì biết phía sau
cánh cửa, có một chiếc đèn nhỏ, trong nhà có một người đang chờ mình, cảm giác
thật tốt đẹp.
Để cặp công văn xuống ghế sô pha ở phòng khách, đi thẳng vào mở
cửa phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực, cũng không thấy người phụ nữ đáng lẽ
phải ngủ trên giường kia, anh có chút nghi hoặc nhíu mày, đi ra khỏi
phòng.
Nhìn thấy ánh sáng từ bên trong thư phòng qua khe cửa chưa được đóng
chặt chiết xạ ra bên ngoài, khẽ cong cong khóe miệng, đi về phía thư phòng, đẩy
cửa bước vào, anh thấy người nào đó đang nằm sấp lên trên bàn, đang ngủ ngốc
nghếch, gối mặt lên bản vẽ, trong tay còn cầm cái bút máy.
Tô Dịch Thừa cười
khẽ lắc đầu, cẩn thận chậm rãi rút cái bút trong tay cô ra, để sang một bên, sau
đó nhẹ nhàng đẩy cái ghế xoay, khom lưng ôm lấy cô, anh làm thế mà An Nhiên cũng
không tỉnh lại, chắc hẳn là rất mệt mỏi, cô ưm một cái, rồi lại tìm một vị trí
thoải mái trong lòng anh yên tâm ngủ tiếp.
Ôm cô về phòng ngủ, sau khi để cô
nằm ngủ ở trên giường, Tô Dịch Thừa mới lại quay lại thư phòng, thu dọn tài liệu
và bản vẽ trên bàn sách, nhìn bản vẽ cô đã hoàn thành gần một nửa, khiến anh
không nhịn được nhìn thêm vài lần, thiết kế đúng là đặc biệt, tòa nhà kia, trong
sự trang nghiêm cũng không thiếu sự tân tiến. Anh cũng không biết thiết kế này
tốt hay không tốt, dù sao anh không có chuyên môn đối với ngành kiến
trúc.
Sau khi thu dọn xong tất cả cho cô, Tô Dịch Thừa mới trở về phòng lấy
đồ ngủ, vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra ngoài, thấy người trên giường mơ mơ
màng màng mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn thật lâu mới nhận ra anh,
ngáp nói: “Anh đã về rồi.”
“a.” Mơ mơ màng màng gật đầu, đứng dậy xuống
giường.
“Em đi đâu?” Nhìn bộ dáng của cô, Tô Dịch Thừa buồn cười
hỏi.
“Tắm.” Vừa nói vừa đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy ra một bộ đồ ngủ,
nhìn cũng không nhìn anh, chuẩn bị đi về phía phòng tắm.
Cô không thấy rõ,
nhưng Tô Dịch Thừa đứng bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng rồi, nhìn bộ quần áo
trong tay cô, anh không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “An Nhiên, em,
em dự định mặc cái này?”
An Nhiên bị hỏi thấy khó hiểu, sửng sốt một lúc