Polaroid
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210210

Bình chọn: 8.00/10/1021 lượt.

lâu,

mới cúi đầu nhìn áo ngủ trong tay, vừa nhìn, buồn ngủ thoáng chốc biến sạch, hai

gò má đỏ bừng, trời, sao cô lại lấy bộ đồ ngủ mà lúc trước Lâm Lệ tặng cho,

nhanh chóng ném bộ quần áo phỏng tay kia vào tủ quần áo, lại vội vã lấy bộ đồ

ngủ bảo thủ của mình, cô cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng tắm, thầm

nhắc nhở mình, ngày mai thức dậy, nhất định phải ném cái thứ tai họa đó vào

thùng rác.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn hành động hơi trẻ con của cô, lắc đầu

xoay người lên giường, tiện tay mở quyển tạp chí trên tủ đầu giường ra

xem.

Lúc này điện thoại bên cạnh vang lên, Tô Dịch Thừa liếc nhìn số gọi tới,

là dãy số xa lạ, chân mày cau lại, không biết đã muộn thế này ai còn gọi điện

đến, nhưng mà vẫn đưa tay nhấc lên, ”Alo, ai vậy?”

Bên kia điện thoại im

lặng, một lúc lâu cũng không nói gì.

Tô Dịch Thừa nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Nói đi.”

Lần này bên kia điện thoại vẫn không có người lên tiếng, nhưng

không im lặng như vừa rồi, lần này, truyền đến tiếng khóc nức nở, là tiếng khóc

của một người phụ nữ.

Tô Dịch Thừa nhớ được cái thanh âm này, từng có một

khoảng thời gian dài, chủ nhân của thanh âm này và anh gắn bó với nhau như hình

với bóng. Nhưng mà những điều này là đã quá khứ, không liên qua gì đến hiện tại

nữa.

Tô Dịch Thừa không nói gì nữa, đưa tay muốn cúp điện thoại, cũng trong

nháy mắt trước khi cúp máy, như là biết anh muốn ngắt máy, người bên kia lên

tiếng: “Dịch Thừa, đừng cúp, là em.”

“Có chuyện gì sao.” Tô Dịch Thừa mặt

không chút thay đổi hỏi, giọng nói không hề có độ ấm và tình cảm gì.

“Dịch

Thừa, em, em đã trở về.” Lăng Nhiễm thê lương nói.

“Ừ.” Tô Dịch Thừa đáp lại

qua loa, không hề tỏ thái độ gì với việc cô ta trở về, bởi vì đối với anh, cô ta

không hề qua trọng nữa.

“Dịch Thừa, chúng ta, chúng ta gặp mặt được không?”

Lăng Nhiễm nói, giọng nói mang theo tia cầu xin.

“Không cần thiết.” Tô Dịch

Thừa từ chối, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, biết An Nhiên

hẳn là đã tắm xong, anh cũng không muốn vì cuộc điện thoại này mà khiến cô có

hiểu lầm không cần thiết, nên dứt khoát nói: “thật xin lỗi, đã quá khuya rồi,

tôi không muốn cô gọi điện đến làm vợ tôi hiểu lầm cái gì, cứ thế đi, tạm biệt.”

Nói xong căn bản không đợi cô ta trả lời, liền quyết đoán cúp điện thoại.

An

Nhiên vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, nhìn người vẫn ngồi trên giường chưa ngủ,

hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Tô Dịch Thừa cười cười với cô, nói: “Chờ em.”

An

Nhiên sắc mặt ửng đỏ, không biết là vì vừa tắm xong hay vì lời này của anh, quay

đầu tránh ánh mắt anh, lau tóc qua quýt, rồi lên phía bên kia giường, quay lưng

lại, không nhìn đến anh, nhắm hai mắt, chỉ hi vọng mình ngủ nhanh lên một

chút.

Tô Dịch Thừa cười cười, tắt đèn nằm xuống sau lưng cô, từ phía sau ôm

lấy cô, mười ngón tay đan xen nhau. Trước kia quen nằm một người, cứ nghĩ là sẽ

không quen ngủ cùng người khác, nhưng cảm giác ôm ấp thật quá tốt đẹp, bây giờ

mỗi đêm mà không ôm cô thì lại không quen rồi.

“Em, ngày mai em có cuộc họp

thường kỳ, không, không thể đến muộn.” Đưa lưng về phía anh, An Nhiên vội vã

nói.

Tô Dịch Thừa vùi đầu ở hõm vai cô, buồn cười, cô sợ anh nhiều như thế

sao, chẳng qua anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.

“Em, em mệt mỏi, đi ngủ trước.”

Thấy anh chỉ cười không đáp, An Nhiên vội vàng tỏ rõ lập trường của mình, cô rất

sợ người đàn ông này, phải nghĩ biện pháp để điều chỉnh lại việc sinh hoạt vợ

chồng này mới được, nếu không sớm muộn gì cô cũng bị anh dày vò chết.

Cười

một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới nói nhỏ: “Ngủ đi, anh ôm em.”

Nghe vậy, An

Nhiên mới yên tâm, từ từ nhắm mắt, ở trong lòng anh ngủ thiếp đi.

Tô Dịch

Thừa nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong đêm tối cả gian phòng an

tĩnh chỉ còn tiếng hô hấp của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó nhắm mắt

lại, cứ như thế ngủ say trong tiếng hô hấp của cô. Thứ hai, An Nhiên đang ở trong phòng làm việc gấp rút để hoàn thành bản thiết kế

tòa thị chính, điện thoại đặt trên bàn vang lên ngoài dự tính, khiến An Nhiên

đang chuyên chú vẽ đột ngột giật mình, lấy tay vỗ vỗ ngực một lát mới bình tĩnh

lại.

Nhấc điện thoại di động lên, là một dãy số xa lạ, cô do dự, nhưng vẫn

nhấn nút nghe.

“Alo?” An Nhiên dùng đầu và bả vai kẹp điện thoại, trên tay

tiếp tục vẽ lên bản thiết kế. Thứ tư phải nộp bản vẽ, mà bây giờ đã là thứ hai

rồi, bản thiết kế này mới hoàn thành một phần ba, hai ngày nay cô thật phải

gấp rút đẩy nhanh tốc độ mới được.

“Là Cố tiểu thư sao?” Bên kia điện thoại

truyền đến tiếng nói phụ nữ dễ nghe, dịu dàng, nghe rất thoải mái.

An Nhiên

dừng bút vẽ, để thước vẽ sang một bên, lại cầm lấy di động, nhìn lại dãy số, xác

định mình không nhận ra dãy số này rồi mới nói: “Cô là?”

Người bên kia cười

khẽ, “ha hả, cô có thể không nhận ra tôi, nhưng tôi biết cô, Cố tiểu thư vui

lòng đi uống ly cà phê với tôi chứ?”

Lời của cô ta khiến An Nhiên nghe mà

nhíu mày lại, cô cũng không có thói quen đi uống cà phê, nói chuyện phiếm với

một người xa lạ, “Thật ngại quá, tôi không có thói quen uống cà phê với