
cẫng ra khỏi lòng mẹ rồi chạy lẫm chẫm
về phía nhà tắm. Chỉ chốc lát, tiếng nói chuyện của cô bé đã truyền ra
ngoài, Cố Tiểu Khanh không nghe thấy Nhan Hỉ nói gì mà chỉ nghe thấy
Minh Tuệ ríu rít chẳng ngừng.
Cô rời ghế sofa, vào nhà tắm trong phòng ngủ rửa mặt. Lúc đi ra, cô thấy hai đứa trẻ đều ngồi trên thảm
trong phòng khách, Nhan Hỉ đang chơi ghép hình, bộ ghép hình khổng lồ ấy được cậu bé mang từ Mỹ về, có hơn năm nghìn mảnh ghép khác nhau, phải
nói rằng, rất hiếm đứa trẻ mười tuổi nào có thể kiên nhẫn ngồi ghép hình như cậu. Cố Tiểu Khanh để ý thấy mỗi ngày cậu bé đều ghép một chút rồi
lại gỡ hết ra, chưa bao giờ hoàn tất, toàn bộ bức hình cậu chỉ ghép đến
phân nửa rồi dừng lại, vì vậy cô cũng không nhìn ra được đó là hình gì.
Minh Tuệ ghé vào lưng Nhan Hỉ, cọ tới cọ lui, không một giây yên tĩnh. Vậy
mà Nhan Hỉ chỉ ngồi xếp bằng một chỗ, im lặng để mặc cho cô nhóc phá
bĩnh.
Cố Tiểu Khanh đứng nhìn bọn trẻ một lúc rồi đi vào nhà
bếp. Đã gần năm giờ chiều, từ ngày cô mang thai Âu Lâm Ngọc mỗi ngày đều tan làm sớm, giờ này hẳn anh cũng sắp về.
Cô lấy thức ăn trong
tủ lạnh ra để chuẩn bị làm bữa tối, vừa ngâm thịt vào nước cho rã đông
thì nghe thấy tiếng reo khe khẽ của Minh Tuệ trong phòng khách: “Ba ba.”
Cố Tiểu Khanh ngừng tay, bước ra khỏi bếp, quả nhiên thấy anh đang đứng ở
cửa đổi giày, còn Minh Tuệ thì đã nhào đến từ bao giờ, hai tay bé con ôm bắp đùi ba mình cứng ngắc.
Cố Tiểu Khanh đi tới đón cặp tài
liệu trong tay anh, đem vào thư phòng cất kỹ. Lúc cô bước ra, anh đã ôm
Minh Tuệ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hỉ, nhướn đầu nhìn cậu ghép nhìn, tay
anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, cậu chỉ hơi nhúc nhích đầu chứ không ngẩng lên.
Cố Tiểu Khanh vào bếp rót ly nước mang ra đưa anh. Anh ôm
con gái, ngẩng đầu nhìn cô cười, cầm ly nước và uống một hơi cạn sạch.
Cô đón lấy ly nước anh đưa trở lại, rồi liền quay về bếp làm bữa tối.
Cô vào bếp không bao lâu thì anh cũng vào theo, bấy giờ anh đã cởi bỏ
cravat và xắn cao hai ống tay áo. Anh đi đến phía sau Cố Tiểu Khanh, ôm
eo cô, hôn nhẹ một cái vào thùy tai cô rồi ân cần hỏi: “Hôm nay em có
mệt không?”
“Không, em khỏe.” Cố Tiểu Khanh lắc đầu.
Âu
Lâm Ngọc lại hôn cô một chút, rồi xoay người bắt đầu thái đồ ăn. Cố Tiểu Khanh đi qua mở cửa tủ lạnh nhìn nhìn, nói với Âu Lâm Ngọc đứng phía
sau: “Tủ lạnh sắp trống rồi, lát mình đi siêu thị nhé?”
Anh đang bận tay, chỉ đáp “Ừ” một tiếng, không ngoảnh lại nhìn.
Cố Tiểu Khanh vo gạo, bắt nồi cơm điện xong thì rời nhà bếp. Trở lại phòng khách, cô tắt điều hòa, mở cửa sổ để trong phòng có không khí tự nhiên, buổi chiều thời tiết đã dễ chịu hơn, cho dù không có máy lạnh cũng
không làm căn phòng trở nên nóng bức.
Mở cửa xong quay người
lại, cô thấy con gái đang ngồi trên sofa xem bộ phim hoạt hình cô nhóc
thích nhất – “Cừu Trắng và Sói Xám” – cô nhóc mở to cặp mắt xoe tròn,
xem vô cùng say mê. Đây cũng là thời điểm yên tĩnh hiếm hoi trong ngày
của cô nhóc.
Cô đi qua ngồi xuống cạnh con gái, từ chỗ cô ngồi
có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Âu Lâm Ngọc trong bếp. Trong
phòng khách ngoài tiếng tivi, không có tiếng người nói chuyện. Minh Tuệ
đang xem tivi, Nhan Hỉ đang tập trung vào bộ ghép hình của cậu, và Cố
Tiểu Khanh thì đang nhìn Âu Lâm Ngọc – mỗi người trong họ đều có một đối tượng để chuyên tâm chú ý.
Cố Tiểu Khanh chăm chú nhìn người
đàn ông đang luôn tay nấu nướng của mình, dù cô đã nhìn rất nhiều năm,
nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tràn ngập ấm áp và ngọt ngào như phút ban
đầu.
Thoáng chốc, cả nhà đã ăn xong bữa cơm chiều cơm lành canh
ngọt. Nhân lúc Âu Lâm Ngọc vào nhà bếp thu dọn, Cố Tiểu Khanh bế Minh
Tuệ vào nhà tắm tắm rửa. Tắm xong đi ra, cô diện cho cô nhóc bộ váy xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ rồi bảo cô bé đi tìm Nhan Hỉ.
Đến
lúc Cố Tiểu Khanh thay quần áo, Âu Lâm Ngọc cũng vừa tắm gội sạch sẽ
xong và quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ. Mặc xong quần áo mình, quay lại
thấy anh đang mặc áo sơmi, cô bèn đi qua giúp anh cài nút áo, anh liền
buông xuôi tay, đứng yên để cô làm. Cài đến nút áo cuối cùng, cô ngẩng
đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng hiện vẻ sửng sốt.
Anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô chạm tay vào thái dương của anh: “Lâm Ngọc, anh có tóc bạc rồi.”
Anh giật mình, cười bảo: “Em nhổ cho anh đi.”
Cô đưa tay nhổ sợi tóc bạc, rồi tựa đầu vào lồng ngực anh, thật lâu chẳng nói câu gì: Người đàn ông của mình rồi cũng sẽ già đi.
Mấy năm nay, họ luôn ở bên nhau, anh đã thực hiện lời hứa trước kia, chưa
bao giờ rời xa cô dù chỉ một ngày, ngay cả khi đi công tác cũng đưa cô
theo cùng. Thời gian trôi qua, cô thấy đuôi mắt anh đã dần xuất hiện nếp nhăn, khóe môi anh bắt đầu có đường vân và kích cỡ quần áo cũng lớn hơn một số – dấu ấn tháng năm xuất hiện càng lúc càng nhiều trên dáng hình
anh.
Anh đẩy nhẹ cô ra, cười thong dong: “Thế nào? Em chê anh già à?”
Cô cười mỉm: “Em cũng già đi mà.”
Anh vuốt ve vành tai của cô, nhẹ nhàng nói: “Đây không phải là chuyện tốt nhất sao? Hai chúng ta đều cùng nhau già đi.”
Cô nhìn vẻ hiền hòa, trìu mến trên gươn