
tuổi như vậy sinh con rất nguy
hiểm. Ngoan, nghe lời anh.” Anh nói mà tay cũng không quên ‘làm việc’,
rất nhanh đã cởi sạch sẽ quần áo cô.
Cô tức nghẹn, không biết
làm sao để phản bác lại anh, sau cùng đành lên tiếng kháng nghị trong
uất ức: “Bây giờ là ban ngày ban mặt đấy!”
“Chuyện này thì liên
quan gì đến ngày hay đêm?” Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt – đến giây phút này thì anh không còn đủ kiên nhẫn để cởi quần áo mình và để nghe cô nói thêm bất kỳ một câu vô nghĩa nào nữa!
Đã lâu
không gần gũi, nụ hôn của anh lại bỗng nhiên ập đến bất thình lình như
thế, trong tích tắc đầu óc cô choáng váng, rồi cứ thế, cô vòng tay ôm
thân thể anh, cùng anh đắm say bồng bềnh trong ngọn sóng tình yêu.
¤¤¤
Từ ngày đó trở đi, Âu Lâm Ngọc yên tâm ở lại chỗ Cố Tiểu Khanh, anh làm
hết việc trong nhà và chăm sóc cô chu đáo từng li từng tí. Hàng ngày anh rời giường từ sáng sớm tinh sương để đến chợ bên mua hạt dẻ, Cố Tiểu
Khanh thì nằm nướng tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, thức dậy cô sẽ ăn luôn một lượt cả bữa sáng lẫn bữa trưa anh đã chuẩn bị sẵn, sau đó
xuống dưới siêu thị ngồi một chút, đợi Âu Lâm Ngọc làm việc xong rồi
cùng anh ra ngoài đi dạo biển. Hai người loanh quanh ở bãi biển đến khi
trời tối mới trở về. Về đến nhà, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, Âu Lâm Ngọc lên lầu nấu nướng, thế là một ngày êm ả, bình yên lại trôi qua.
Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ nhắc đến chuyện trở về, Cố Tiểu Khanh cũng không
hỏi anh, chỉ là trong phòng cô số lượng đồ dùng văn phòng càng ngày càng tăng, ban đầu là máy tính, sau lại đến máy fax, máy đánh chữ, máy
photocopy, nhiều tới mức sau này phòng Cố Tiểu Khanh không đủ chỗ trống, phải chuyển tất cả sang phòng chứa đồ kế bên.
Một tháng sau,
vào một ngày nọ, nửa đêm Cố Tiểu Khanh giật mình tỉnh giấc, thấy giường
bên không có anh, cô bèn đứng dậy mở cửa bước ra hành lang.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy giọng anh truyền đến, anh nói bằng tiếng
Anh, cô biết anh đang bàn việc công ty với phía nước ngoài. Cô đứng
ngoài phòng chứa đồ mãi hồi lâu, cuối cùng quay lưng trở về phòng mình,
nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, bất động suốt mấy tiếng đồng hồ.
Trời chập choạng sáng, cửa phòng cô bị đẩy nhẹ. Cô cố nhắm nghiền mắt,
thoáng chốc giường bên cạnh hơi lún xuống, bàn tay cô đặt bên người được anh nhẹ nhàng nắm lấy, rồi rất chóng vánh tiếng ngáy đều đều rất nhỏ
của anh vang lên bên tai cô.
Tảng sáng, Âu Lâm Ngọc tỉnh dậy
theo đúng giờ đồng hồ sinh học. Anh vừa mở mắt liền phát hiện Cố Tiểu
Khanh đã đi đâu mất, bình thường vào giờ này cô còn đang ngủ say bên
anh. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, anh quay đầu nhìn về phía đó,
cũng vừa đúng lúc Cố Tiểu Khanh đi ra, cô mới rửa mặt xong nên trên cằm
còn vương vài giọt nước.
Anh nhổm người ngồi dậy, mỉm cười hỏi cô: “Hôm nay sao em dậy sớm vậy?”
Cô đứng tựa vào cửa phòng tắm, lặng lẽ nhìn anh không nói câu gì. Bị cô
nhìn chằm chặp như thế, anh cảm thấy khó hiểu, không kìm được hỏi: “Sao
vậy em?”
Cố Tiểu Khanh nói: “Lâm Ngọc, chúng ta trở về đi.”
Anh thoáng sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười: “Ừ!”
¤¤¤
Tháng mười, Cố Tiểu Khanh đóng cửa siêu thị, nhờ Lý Triết giúp cô lo việc
chuyển nhượng mặt bằng, thu xếp hành lý giản tiện rồi cùng Âu Lâm Ngọc
trở về thành phố C.
Thành phố C những ngày đầu tháng mười, tiết
trời chưa trở lạnh, không cần phải mặc nhiều lớp quần áo để giữ ấm. Trên máy bay hai người bàn tính với nhau, Cố Tiểu Khanh về nhà Âu Lâm Ngọc
trước, rồi họ sẽ dành ra ngày đầu tiên để thu xếp mọi việc kỹ càng, sang ngày thứ hai mới đi gặp gỡ, thưa chuyện với ba mẹ Cố Tiểu Khanh.
Ngày thứ hai trở lại thành phố C, họ đến nhà Cố Tiểu Khanh lúc bảy giờ tối.
Sở dĩ chọn đến vào giờ này vì đây là thời điểm ba mẹ cô đều ở nhà, vả
lại cũng đã qua giờ cơm chiều và còn cách giờ ngủ một đoạn thời gian
không dài không ngắn, đến chào hỏi bây giờ chắc chắn thích hợp, hơn nữa
nếu ba mẹ Cố Tiểu Khanh không muốn gặp Âu Lâm Ngọc thì anh chỉ cần ngồi
lại một lúc là đã có lý do để chào từ biệt ra về.
Cố Tiểu Khanh
đứng trước cửa nhà mình, chần chừ không dám gõ cửa. Suy cho cùng, cô đi
lâu như vậy, bây giờ lại trở về cùng với một người đàn ông mà có thể ba
mẹ cô không thích, nên không tránh khỏi cảm thấy có lỗi.
Âu Lâm
Ngọc ở bên cạnh thấy cô đứng tần ngần do dự, liền nâng tay gõ nhẹ cửa
hai lần, rồi quay đầu mỉm cười trấn an: “Không có việc gì đâu, đã có anh ở đây.” Nói đoạn anh nắm chặt tay cô.
Bà Cố ra mở cửa, trông
thấy hai người đứng bên ngoài tay trong tay không một kẽ hở, mới đầu bà
hơi sững lại, sau thì bất mãn nhíu chặt chân mày.
Cố Tiểu Khanh chột dạ, lí nhí gọi “Mẹ.” một tiếng, Âu Lâm Ngọc cũng lên tiếng chào: “Chào bác gái.”
Bà Cố im phăng phắt không màng ừ hử, thậm chí còn đứng chặn cửa tỏ vẻ
không cho họ vào nhà, Âu Lâm Ngọc và Cố Tiểu Khanh cũng đứng yên bên
ngoài không dám hó hé. Qua hồi lâu sau, tiếng ông Cố từ trong nhà vọng
ra: “Là ai thế? Sao bà không cho người ta vào?”
Bà Cố quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng thở dài một hơi rồi đứng tránh sang bên: “Vào đi.”
Tì