
a tươi tốt cho sức khỏe hơn.” Âu Lâm Ngọc mím môi không nói không rằng nửa
ngày, mắt anh dán chặt lên gương mặt cô. Dưới cái nhìn khí thế đó, đầu
cô cứ cúi thấp, thấp tới mức gần chạm ngực. Nhìn vẻ thiểu não ủ dột của
cô anh lại thấy tội nghiệp, rất lâu sau anh nói: “Sau này không được làm vậy.”, nói hết câu liền trở lại thư phòng.
Từ đó về sau hàng
ngày Cố Tiểu Khanh luôn chuẩn bị sẵn một ly sữa cho anh. Không biết Âu
Lâm Ngọc có uống hay không, dù sao đi nữa mỗi buổi sáng cô đều thấy một
cái ly rỗng không đặt trên bàn.
Khi Cố Tiểu Khanh bưng ly sữa
vào thư phòng, Âu Lâm Ngọc đang nói chuyện điện thoại, lại một tràng
ngoại ngữ cô nghe không hiểu. Cô biết bộ phận nghiệp vụ thương mại của
công ty đang có vài vấn đề vướng mắc với phía nước ngoài nên không quấy
rầy anh, chỉ nhẹ nhàng đặt ly lên bàn rồi đóng cửa ra ngoài.
Quay về phòng ngủ, cô giảm điều hòa rồi lên giường nằm ngay. Rạng sáng cô
choàng tỉnh vì cảm giác nóng bức, từ phía sau Âu Lâm Ngọc vây kín cô
trong lồng ngực của anh. Mặc dù trong phòng có hơi lạnh phả ra đều đặn
nhưng quần áo sau lưng vẫn ướt rin rít, chuyện này đối với cô giờ đã
thành thói quen, cô trở mình về phía anh rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
¤¤¤
Sau giờ tan tầm hôm nay, Cố Tiểu Khanh đưa Âu Lâm Ngọc đến nhà hàng, trước
khi xuống xe anh nói: “Khi nào tôi xong việc ở đây sẽ gọi điện cho em,
nếu em uống rượu thì đừng tới đây, cứ ở đó đợi tôi qua đón em.”
Cố Tiểu Khanh gật gật đầu, nói với anh cô đã biết. Cô không dặn anh đừng
uống rượu, vốn dĩ cô không phải là người hay nói dông dài, vì đương
nhiên cô biết trên bàn rượu có rất nhiều chuyện đàn ông không thể tự
mình làm chủ.
Quán bar mới mở của Âu Lâm Tỷ nằm trên con đường
có nhiều quán bar nức tiếng ở thành phố C. Quán bar mới diện tích không
lớn, chỉ có một tầng lầu, rộng khoảng hai trăm mét vuông, lấy vẻ tao nhã thanh khiết thuần túy làm phong cách chủ đạo.
Thời điểm Cố Tiểu Khanh đến trong quán chưa có khách, bầu không khí có phần buồn tẻ. Cô
dạo mắt một vòng xung quanh thấy Âu Lâm Tỷ đang đứng ở quầy bar. Anh đã
thấy Cố Tiểu Khanh ngay từ phút cô đặt chân đến đây nhưng vẫn cau mày
đứng yên tại chỗ quan sát mọi cử động của cô.
Cố Tiểu Khanh ung
dung đi qua ngồi xuống trước mặt Âu Lâm Tỷ. Hôm nay anh không đóng bộ Âu phục mà chỉ mặc áo sơ mi trắng giản di với tay áo xắn lên cao. Anh
chống hai tay lên thành quầy bar, chiếu tướng cô từ đầu đến chân rồi mở
miệng nói: “Em làm cái gì mà vừa đen vừa gầy thế?”
Cố Tiểu Khanh cười hì hì hai tiếng, nói: “Tới mùa hè là vậy đó, vả lại hai hôm nay tôi còn chạy ra công trường nữa mà.”
Âu Lâm Tỷ không bình luận gì, nhíu mày quay người lấy lon sữa Vượng Tử*
đưa cho cô. Cố Tiểu Khanh cầm xoay xoay hai vòng rồi cười cười im lặng
khui ra uống.
Âu Lâm Tỷ không trò chuyện với Cố Tiểu Khanh mà
xoay lưng đi ra sau quầy bar. Sau khi anh đi Cố Tiểu Khanh quay lại quan sát kỹ toàn bộ quán bar, không gian nơi đây được bài trí cực kỳ hiện
đại, phóng khoáng, trên tường treo rất nhiều tranh phong cảnh đẹp tuyệt
lại ý nghĩa, cổng chính được thiết kế thành hai cánh quạt thủy tinh có
một tầng nước phủ lên trên, về mặt cảm quan rất cuốn hút.
Đang
mải ngắm nhìn thì nghe tiếng “cách” từ sau truyền tới, Cố Tiểu Khanh
ngoảnh lại thấy đĩa cơm chiên Dương Châu* đặt trước mặt. Âu Lâm Tỷ nói:
“Chưa ăn tối phải không? Mau ăn đi.”
Cố Tiểu Khanh nghi hoặc ngẩng đầu hỏi anh: “Ở đây anh còn bán cả cơm à?”
Âu Lâm Tỷ cau mày gắt gỏng: “Sao em hỏi nhiều chuyện tầm phào vậy? Lo ăn cơm của em đi chứ.”
Cố Tiểu Khanh thấy hôm nay Âu Lâm Tỷ có vẻ khó ở nên không dám nói nhiều,
sờ sờ mũi cúi đầu ăn cơm. Âu Lâm Tỷ đứng trong quầy bar không nói câu
nào chỉ chú tâm lau chùi chiếc ly chân dài trong tay.
Lúc này đã có lác đác vài người khách vào quán bar, có người đến ngồi gần thấy Cố
Tiểu Khanh cầm đĩa cơm ăn ngon lành không kiềm được ánh mắt hiếu kỳ. Cô
cũng không lấy làm ngượng ngập mà vẫn ăn rất bình thản.
Tuy
nhiên vấn đề ở chỗ, thấy khách đến quầy bar nhưng Âu Lâm Tỷ lại không
tiếp đón, ngược lại anh cứ đứng trước mặt cô cầm chiếc ly chân dài lau
lau chùi chùi không nghỉ tay. Rốt cuộc Cố Tiểu Khanh không nhịn được
nữa, cô ngẩng đầu lên, miệng còn chút cơm, ậm ờ hỏi anh: “Hôm nay chị
Ngô có đến không?” Thật ra mà nói, cô và Ngô Nhạc Thanh không tiếp xúc
nhiều lắm, bình thường gặp nhau ở công ty chỉ chào hỏi dăm ba câu khách
sáo. Cô hỏi vậy mục đích là để tìm đề tài tháo gỡ bầu không khí ngột
ngạt.
Âu Lâm Tỷ ngừng lau chiếc ly một lát, buồn bực đáp: “Không đến.”
“Ừm.” Cố Tiểu Khanh gật đầu. Khoảng trống giữa họ tức khắc chìm vào im lặng.
Âu Lâm Tỷ bất thần buông chiếc ly xuống, chống tay lên thành quầy bar nhìn đỉnh đầu Cố Tiểu Khanh hỏi: “Em có biết quan hệ giữa anh anh và chị
Thanh không?”
“Hả?” Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh.
Âu Lâm Ngọc cáu kỉnh vò tóc, ánh mắt anh đăm đăm hướng thẳng về phía cô,
anh nói: “Em ngốc quá vậy, em và anh ấy sống chung bao nhiêu lâu thế mà
vẫn không biết hai người đó không có quan hệ huyết thống à?”
Tay cầm muỗng của Cố Tiểu K