
, làm sao cô có thể ép mình vô tâm? Mỗi lần anh lạnh nhạt xoay lưng bỏ đi, mỗi lần anh chong đèn
trong thư phòng đêm khuya, chính là một lần anh vô tình quẳng lời cự
tuyệt vào nỗi khổ chậm rãi thành hình trong lòng cô.
Thành phố
bước vào tháng bảy nóng bức, Cố Tiểu Khanh mỗi ngày vẫn lái xe đưa đón
Âu Lâm Ngọc, trong công ty ngoại trừ Ngô Nhạc Thanh không ai biết quan
hệ của họ.
Giờ tan sở, Cố Tiểu Khanh lái xe đến trước tòa nhà
công ty, cô ngồi đợi không bao lâu thì Âu Lâm Ngọc đi ra. Mặc cho cái
nóng mùa hè oi bức, anh vẫn lịch lãm với quần tây, áo sơmi và cravat
thắt chỉnh chu trên cổ áo. Anh mở cửa sau ngồi vào xe, im lặng mở cặp
tài liệu lật giở xấp văn kiện bên trong. Cố Tiểu Khanh hiểu ý khởi động
xe lái đi. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy cọ xát thỉnh thoảng
truyền đến từ băng ghế sau mỗi khi Âu Lâm Ngọc mở sang trang văn kiện
khác.
Âu Lâm Ngọc bỗng lơ đãng nói: “Ngày mai Lâm Tỷ khai trương quán bar mới, muốn chúng ta đến chung vui. Mai tôi bận bữa tiệc xã
giao, em đi được không?”
Cố Tiểu Khanh không đáp, cô nhìn Âu Lâm Ngọc qua kính chiếu hậu, Âu Lâm Ngọc dời sự chú ý khỏi xấp văn kiện
ngẩng đầu nhìn đôi mắt cô phản chiếu qua tấm gương, anh cười cười trấn
an: “Em đi đi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, Lâm Tỷ không sao đâu, nghe nói
dạo này cậu ấy mới tìm được bạn gái.”
Cố Tiểu Khanh “ừm” một
tiếng tỏ vẻ đồng ý. Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật đó Âu Lâm Tỷ không liên lạc với cô nữa, nay biết chuyện anh có bạn gái, cô không khỏi cảm thấy
nhẹ lòng: “Vậy cũng tốt, mọi người đều yên ổn, sau này gặp nhau đỡ phải
khó xử.”
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Cố Tiểu Khanh làm là bấm
nút mở toàn bộ hệ thống điều hòa trung tâm trong phòng. Cô không giống
anh, trời nóng anh mặc kín mít như vậy mà chỉ đổ tí xíu mồ hôi, cô ngược lại, rất sợ nóng, mới đi một chút từ dưới lầu lên nhà trán đã lấm tấm.
Âu Lâm Ngọc cất cặp tài liệu vào thư phòng trước rồi sau đó hai người vào phòng ngủ lấy mỗi người một bộ quần áo để đi tắm.
Cố Tiểu Khanh tắm ra thấy Âu Lâm Ngọc đã xong trước cô, lúc này anh đang
rục rịch nấu nướng. Anh mặc áo ngủ cộc tay, mái tóc ẩm ướt, cúi đầu thái rau củ trên thớt, động tác vừa nhanh vừa nhuần nhuyễn. Kỳ thực anh đảm
đương gần hết chuyện nhà, hồi mới đến với nhau, lúc nấu ăn cô làm bếp
chính anh làm bếp phụ, nhưng hiện tại hai vị trí này đã đảo ngược.
Cố Tiểu Khanh vào bếp vo gạo nấu cơm, Âu Lâm Ngọc sau khi nhanh chóng rửa
rau củ đã bắt đầu bắt tay làm món rau củ xào. Cô thấy mình rảnh rỗi
không có việc gì làm liền ra ngoài đến phòng khách mở tivi lên xem.
Tiếng nhạc rộn rã trong tivi và tiếng máy hút khói rì rầm trong bếp đan
xen lẫn nhau khiến căn nhà trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Cố
Tiểu Khanh ngồi xếp bằng trên sofa, cô mặc bộ quần áo yếm thoải mái, tay khẩy khẩy nước còn vương trên mái tóc ngắn, xong lại thuận tay lấy quả
táo trên bàn trà cắn một miếng giòn tan, mãn nguyện nửa nằm nửa ngồi
trên sofa xem tivi.
Cô ăn xong quả táo vừa kịp lúc Âu Lâm Ngọc
bê đồ ăn từ nhà bếp đi ra đặt trên bàn rồi gọi cô đến ăn cơm. Trên bàn
ăn hai người không trò chuyện nhiều lắm, mà thật ra họ không có nhiều đề tài chung để tán gẫu. Một người hơn năm tuổi đã sống trong quân khu đại viện, tiếp thu sự giáo dục từ bà ngoại thông tuệ hiền thục và người cậu có học vị thạc sĩ của đại học Yale danh giá; còn người kia lớn lên ở
khu chung cư của nhà máy bị đóng cửa, ba lái taxi, mẹ làm chủ cửa hàng
buôn bán nhỏ. Từ khi còn là những cô cậu bé con họ đã thuộc về hai thế
giới rất xa xôi cách biệt, nhưng cho dù vậy ngày tháng sống chung dưới
một mái nhà vẫn hòa hợp một cách tự nhiên.
Sau bữa cơm tối Cố
Tiểu Khanh dọn dẹp bàn ăn, đem bát đĩa vào rửa trong nhà bếp, Âu Lâm
Ngọc vào phòng ngủ lấy quần áo hai người vừa thay bỏ vào máy giặt. Mỗi
người một việc, phối hợp rất nhịp nhàng, tựa như đôi vợ chồng đã sống
bên nhau nhiều năm.
Lúc Cố Tiểu Khanh xong việc ra khỏi nhà bếp, Âu Lâm Ngọc đã vào thư phòng. Cô ngồi trên sofa xem tivi một lúc rồi
đứng dậy đến nhà tắm lấy áo quần trong máy giặt đem ra ngoài phơi, sau
đó lại về sofa thư thả nằm tiếp tục theo dõi chương trình tivi.
Cố Tiểu Khanh xem tivi đến khuya thì tắt để vào bếp làm ly sữa mang vào
thư phòng cho Âu Lâm Ngọc. Thật ra trước đây buổi tối Âu Lâm Ngọc không
uống sữa tươi, bạn đồng hành hàng đêm làm việc của anh là ly cà phê anh
tự pha cho mình.
Loại cà phê Âu Lâm Ngọc dùng đều là hàng đặt
mua ở nước ngoài. Ba tháng trước Cố Tiểu Khanh cố ý ném cà phê anh cất
trong tủ vào sọt rác, buổi tối Âu Lâm Ngọc muốn pha cà phê tìm không
thấy bèn hỏi cô. Lúc đó cô giả vờ chuyện gì cũng không biết, còn nhiệt
tình phụ anh tìm kiếm lung tung khắp nhà bếp, loay hoay một lúc thì cô
vỗ ót làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, cầm sọt rác giơ lên trước mặt anh nói: “Chắc không phải cái này đâu hả anh? Em cứ tưởng thứ đậu gì quá
hạn nên mới vứt nó đi.” Âu Lâm Ngọc nhìn cô chăm chăm không chớp mắt, Cố Tiểu Khanh liền ngẩng đầu can đảm đấu mắt với anh.
Kết cuộc Cố
Tiểu Khanh bại trận, cô ỉu xìu thú nhận: “Thật ra buổi tối uống sữ