
nhạc phụ của ta!”
Lúc Nguyên Tề Chi mười sáu tuổi đính ước với trưởng nữ của Viên gia Viên Lệ
Hoa, nàng ta mới mười hai tuổi. Đám hỏi của Nguyên gia và Viên gia, môn đăng hộ
đối, cũng thuộc loại đám hỏi chính trị.
Về phần hoàng đế có hài lòng hay không, người khác không biết được.
Nguyên Tu Chi bật cười, lập tức thở dài, “Có ai mà không tức giận cơ chứ? Khi
Hoàng thượng nhận được quân báo từ tiền tuyến, tức giận đến mức mặt mũi trắng
bệch, cho dù thế thì sao? Tuy là trong quân đội Hà gia đã suy sụp, nhưng Viên
gia vẫn còn nắm giữ một phần ba quyền lực, không nắm chắc mười phần, quân Viên
gia không dám động đậy.”
Nguyên Tề Chi hung hăng đập bàn, “Buồn cười!”
Vẻ mặt Nguyên Tu Chi u ám, ôn tồn khuyên nhủ: “Kiên nhẫn một chút, không lâu
nữa, hoàng thượng cũng sẽ không nhịn được.”
Nguyên Tề Chi gật gật đầu, không hề dây dưa ở đề tài đó nữa, lấy bản đồ quân sự
ra, cùng xem với huynh trưởng, hắn dùng ngón tay chỉ ngược dòng Trường Giang,
nói: “Người phương nam quen đánh thuỷ chiến, bọn đệ vốn định đi dọc theo lưu vực
sông Trường Giang về phía tây đánh một trận lớn, nhưng bởi vì sai lầm của Viên
Khả Vọng, bọn đệ bị mất đi Xuyên Thục, khi bị bọn họ tấn công từ phía thượng
lưu, dù cố hết sức vẫn không thể.”
Nguyên Tu Chi gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Nguyên Tề Chi lại nói: “Nước Hoa Hạ chúng ta vài lần bị chia cắt thành hai miền
nam bắc, rồi cuối cùng đều do thế lực từ Phương Bắc tiêu diệt Phương Nam, cho
nên mới có cách nói “bắc thống nam, nam không thể thống bắc”.”
Nguyên Tu Chi lại gật đầu, “Điều này là một xu hướng tư duy tâm lý bình thường,
nhưng quả thật có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như người phương bắc có vẻ dũng
mãnh, người phương nam lại nho nhã, người phương bắc mạnh về chiến đấu, người
phương nam lại có thế mạnh về khẩu chiến.”
“Còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chúng ta không đủ ngựa! Nói gì đến việc
huấn luyện kỵ binh.” Nguyên Tề Chi nắm chặt tay, “Cho dù bộ binh có mạnh thế
nào đi nữa, thì ở trước mặt kỵ binh, cũng không thể đánh lại!”
“Đệ đã có dự tính rồi?” Nguyên Tu Chi hỏi.
Nguyên Tề Chi hưng phấn dịch ngón tay theo hướng bắc đến Kim Lăng, giải thích:
“Huynh xem, từ Kim Lăng hướng lên phía bắc, dọc đường là Dương Châu, Từ Châu,
Duyệt Châu, Nhạc lăng, rồi đến U châu. Phía bắc U Châu chính là bãi chăn nuôi
cực, cực rộng, để có thể có một đội quân ngựa, chúng ta phải thu được U Châu!”
Hắn lại vẽ hai vòng phía bắc Trường Thành nặng nề nói: “Nơi này có hai bộ tộc
Hung Nô, đông Hung Nô do Quảng Võ tướng quân Lưu Khố Nhân quản lý, tây Hung Nô
do Thiền Vu Lưu Vệ Thần quản lý, Lưu Khố Nhân khá thân với Mục Quốc, Lưu Vệ
Thần lại không có ý định dựa dẫm vào quốc gia nào, chúng ta có thể tranh thủ.
Hai bộ tộc Hung Nô mâu thuẫn rất mạnh, chúng ta cũng có thể lợi dụng, ngư ông
đắc lợi.”
Nguyên Tu Chi mỉm cười, có chút tán thưởng vỗ vỗ vai đệ đệ, “Đệ luôn luôn suy
nghĩ về chiến lược đánh vu hồi bọc sườn này phải không?”
Nguyên Tề Chi gật đầu, “Suy nghĩ đã lâu rồi, đại ca cũng nghĩ đến rồi phải
không?”
Thực ra, Nguyên Tề Chi không ngạc nhiên chút nào, trong suy nghĩ của hắn, đại
ca văn võ song toàn, không gì không biết.
“Đông Hung Nô là bộ tộc Hạ Lan, tây Hung Nô là bộ tộc Thiết Phất, chúng ta cũng
đã âm thầm phái sứ giả liên hệ, chỉ cần có đủ lợi ích, thì sự hợp tác là có khả
năng.”
Tim Nguyên Tề Chi đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, hắn biết đại ca nhà mình
rất có năng lực, không ngờ rằng có năng lực đến mức này, hắn mới chỉ có kế
hoạch, người ta đã sớm làm xong.
Hắn suy nghĩ một chút mới bổ sung: “Cùng người ngoại tộc hợp tác là hợp tác, dù
sao bọn họ cũng là người ngoại tộc, không thể hoàn toàn tin tưởng.”
“Đương nhiên.” Nguyên Tu Chi tiếp lời nói, “Phía bắc Kim Lăng có rất nhiều đại
gia tộc, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ mới là mấu chốt.”
Ánh mắt Nguyên Tề Chi tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Nếu không phục, thì diệt
tộc. Sự trợ giúp của đại gia tộc là rất lớn, nhưng nếu có rắp tâm khác, lực phá
hoại cũng rất kinh người. Nếu cần, cũng phải giết vài gia tộc để rung cây dọa
khỉ.”
“Đây là ý định, còn phải cẩn thận xem xét lại.” Nguyên Tu Chi đứng lên, “Đệ mới
vừa tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt một thời gian ngắn đã! Chiến tranh với
Mục quốc không thể đánh xong trong một hai năm, thậm chí có khả năng mười năm
hai mươi năm cũng chưa biết chừng, gấp không được, quá nóng nảy rồi, ngược lại
sẽ làm cho quân địch có thời cơ lợi dụng. Đệ phải lấy sai lầm của Viên Khả Vọng
làm gương.”
“Đã biết.” Nhắc tới Viên Khả Vọng, Nguyên Tề Chi liền cảm thấy tức giận.
Nguyên Tu Chi cười nói: “Nếu đệ không muốn vị nhạc phụ này, vậy đi tìm cậu em
vợ Tô gia mà chơi đùa.”
Nguyên Tề Chi nhớ tới đậu hủ trắng noãn ngon miệng của Tô Mạt Vi, mỉm cười,
“Cũng đã tới lúc phải lại mặt, phải đi tìm hắn để chơi thôi.”
Tô Mạt Vi phát hiện các tiểu thư con nhà quý tộc rất biết cách chịu đựng,
nguyên một ngày chẳng phải động chân động tay vào việc gì, trơ mắt nhìn ngày
qua ngày, rất nhàm chán.
Khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ, trời còn chưa sáng đã phải rời giường, giúp đỡ c