Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình Cạn Người Không Biết

Tình Cạn Người Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327060

Bình chọn: 9.00/10/706 lượt.

hông tin tưởng vào phụ nữ nữa. Nhưng không có

nghĩa là anh ấy vô cảm!" Đại Miêu nhìn sang Trịnh Đinh Đinh vẫn giữ im

lặng, "Đinh Đinh, cô hiểu không?"

"Anh có gì cứ nói thẳng đi!"

Đại Miêu có chút ngượng ngùng, cười cười rồi nói: "Lão đại thật sự có

cảm tình với cô. Điều này tôi có thể đảm bảo. Mấy năm nay, bên cạnh anh

ấy ngoài cô ra cũng chẳng có cô gái nào khác. Không phải ngoài công

việc, anh ấy chỉ tìm tôi hoặc cô thôi sao? Còn về chuyện Ôn Tử Hinh, sau chuyện này bản thân lão đại cũng đã nói rõ với cô ta rồi, giữa bọn họ

thật sư đã kết thúc rồi!"

"Cho nên, ý của anh là vì chuyện giữa anh ấy và Ôn Tử Hinh thực sự kết thúc nên anh ấy mới bắt đầu với tôi có đúng không?"

"Dĩ nhiên là không phải!" Đại Miêu lập tức giải thích. "Thật ra thì từ

lâu anh ấy đã không còn tình cảm gì với Ôn Tử Hinh rồi. Lần này vội vàng đến chăm sóc cô ta chỉ bởi vì. . . . . trách nhiệm đàn ông thôi. Nếu

như Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện, anh ấy không thể làm ra vẻ mắt điếc tai

ngơ, không giúp đỡ được. Nếu thật sự anh ấy hành động như thế thì quá vô tình rồi. Cô cũng không hi vọng anh ấy là một người đàn ông như vậy

đúng không?"

Trong suy nghĩ của Đại Miêu khá coi trọng chủ nghĩa đàn ông. Khi người

yêu cũ gặp khó khăn, kịp thời ra tay giúp đỡ là điều hiển nhiên mà một

người đàn ông có trách nhiệm phải làm. Huống chi, Ôn Tử Hinh cùng Trần

Tuần có dính dáng ở nhiều phương diện khác nữa. Thậm chí, cô ta vì Trần

Tuần mà mất một đứa con. Về tình, về lý, trong mắt Đại Miêu một người

thông minh, có trách nhiệm như Trần Tuần là điều hiển nhiên cần làm.

"Tôi cảm thấy việc này cũng không có gì to tát. Một cô gái tốt cũng không so đo chuyện này!" Đại Miêu nói, "Đúng không?"

Trịnh Đinh Đinh không trả lời, quay đầu ra ngoài ngắm phong cảnh.

Đại Miêu cũng cảm thấy cô không vui, nên cũng không muốn nhiều lời nữa.

Đến nhà trọ của Trần Tuần, Đại Miêu lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Trịnh Đinh Đinh lên tầng.

Trần Tuần mặc quần áo ở nhà đang ngồi trên ghế sa lon uống nước. Nghe

thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đứng đằng sau Đại Miêu, tròng mắt có chút kinh ngạc, "Đinh Đinh?"

"Ai kêu anh không chịu đi bệnh viện, em không thể làm gì khác hơn là gọi Đinh Đinh đến khuyên!" Đại Miêu giải thích.

Trần Tuần để cốc nước xuống, khép lại tài liệu trong tay, mỉm cười nói:

"Đâu có nghiêm trọng như thế chứ? Uống thuốc là tốt rồi."

"Cũng đã sốt hai ngày rồi, uống thuốc có đỡ hơn không chứ? Nhanh lên,

Đinh Đinh, tôi đi lấy sợi dây thừng, chúng ta cùng trói anh ấy lại đưa

đến bệnh viện!"

Trần Tuần thu lại nụ cười, tròng mắt đen chăm chú nhìn Trịnh Đinh Đinh như đang chờ đợi điều gì đó.

"Hay anh cứ đi bệnh viện xem như thế nào đi! Sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì!" Trịnh Đinh Đinh nói.

"Được rồi! Chờ anh một lát, anh đi thay quần áo đã!" Trần Tuần đồng ý, trực tiếp đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

"Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần cô đến khuyên lão đại, anh ấy sẽ nghe lời

cô." Đại Miêu nói, "Tôi thật đáng thương mà! Lãng phí một đống nước

miếng suốt hai ngày hôm nay."

Ba người cùng đi thang máy xuống lầu. Trong không gian nhỏ hẹp, Trần

Tuần đứng ở bên phải Trịnh Đinh Đinh, khoảng cách giữa hai người khá gần gũi. Qua lớp áo sơ mi màu đen của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh cảm nhận

được da thịt nóng hổi của Trần Tuần. Trần Tuần khụ một tiếng, Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu, đập vào mắt cô là tròng mắt đen láy như bảo thạch, hơi

ngẩn người một chút. Trần Tuần thấy vậy, khóe môi nở nụ cười tươi rói.

"Cảm ơn em đã đến thăm anh!" Trần Tuần hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai Trịnh Đinh Đinh.

Đại Miêu lặng lẽ nở nụ cười

"Bạn bè mà, đây là điều nên làm thôi!" Trịnh Đinh Đinh lạnh nhạt nói.

Cô không thể nhìn vào mắt Trần Tuần, cũng không cười nói với anh. Cô rất sợ xuất hiện thứ tình cảm không nên có, ví dụ như nhớ mãi không quên.

Đến một bệnh viện nhỏ gần đó, bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cho Trần Tuần, lấy máu xết nghiệm rồi cho anh truyền hai chai nước.

Lúc Trần Tuần đang được truyền nước thì Đại Miêu nhận được một cuộc điện thoại bạn cậu ta cần mượn xe, nên muốn cậu ta đến đó. Vì vậy, chỉ còn

lại Trần Tuần cùng Trịnh Đinh Đinh.

Buổi chiều, trong phòng bệnh cũng không có nhiều bệnh nhân lắm, cực kỳ yên tĩnh.

Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nghịch điện thoại di dộng, Trần Tuần ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

"Chơi gì mà mải mê đến vậy?" Trần Tuần cúi đầu nhìn vào điện thoại của

Trịnh Đinh Đinh, thấy cô đang chơi trò nuôi rắn, không khỏi cười, "Chẳng thà ngồi nói chuyện với anh còn hơn đó!"

Trịnh Đinh Đinh cất điện thoại đi, "Lúc này anh nên nghỉ ngơi nhiều thì hơn!"

"Anh nào có yếu ớt như vậy chứ!" Trần Tuần nói, "Thật sự không có gì

đáng ngại mà. Anh chỉ không thích đến bệnh viện thôi. Đến đây rồi phải

làm theo sự sắp xếp của bác sĩ cùng y tá, anh không thích cảm giác bị

không chế như vậy!"

Từ trước tới giờ anh đều có thói quen thao túng, nắm giữ mọi việc, không có sự khác biệt!

"Vậy thì anh nên giữ gìn sức khỏe mới đúng. Hàng ngày cũng đừng quá tham công tiếc việc. Nếu như ngày nào anh cũng thức đêm làm việc, cơ th