80s toys - Atari. I still have
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328640

Bình chọn: 7.00/10/864 lượt.

ôn đấy.”

Tùng San cười gật đầu, "Vâng, đúng là không thể bê được.” Vào thang máy còn phải nhờ người ấn nút lên tầng.

Tùng Chí Quân cười lấy một quả anh đào trên bánh ngọt ra, đưa lên miệng Tùng San, "San San, mau nếm thử xem anh đào trên bánh ngọt cao cấp có gì khác không.”

Tùng San khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hả miệng ăn quả anh đào, vừa ăn vừa cười, "Ừm, ngon lắm.” Thì ra nó có vị như thế này.

Phương Tiểu Tiệp cười lắc đầu, "Ngay cả nến còn chưa đốt mà đã ăn rồi.”

Lão Tùng vẫy tay, "Bà quên rồi sao, đây là kem lạnh, không thể đốt đèn cầy, có một chút đèn cầy nó sẽ tan ngay.”

Phương Tiểu Tiệp bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đúng ha, ông không nói thì tôi quên mất, may mà không đốt, nếu không là mất trắng 1000 tệ rồi.”

Tối hôm nay, Tùng San cuối cùng cũng nếm được bánh kem lạnh có mùi vị như thế nào. Lần trước cô dùng mấy ngàn tệ mua cái bánh kem lạnh loại lớn nhất, cực khổ bê nó đi, ngay cả một miếng cũng chưa ăn được, nghĩ lại thật đáng tiếc.

Mới vài tháng ngắn ngủi, không ngờ cảnh còn người mất.

Mặc dù chỉ là cái bánh nhỏ nhưng Tùng San và ba mẹ vẫn không thể ăn hết, vì nó quá ngọt. Bánh nhìn rất đẹp, nhưng khi ăn thì không say mê như vậy được bởi vì nó ngọt tới phát ngấy. Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp mới ăn hai miếng đã ăn không nổi nữa, có cảm giác như mang vạ vào thân. Tùng San lại ăn rất vui vẻ, từng miếng từng miếng, ăn một mảng lớn, sau đó trong dạ dày có cảm giác như chứa một đống băng, rùng hết cả mình.

Ăn bánh ngọt xong, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp liền cùng nhau vào bếp bận rộn nấu cơm chiều, Tùng San ăn bánh không chịu nổi nữa nên quyết định xuống lầu đi dạo một chút, vừa đi vứt rác vừa tiện thể xem hòm thư. Gió trời chạng vạng có hơi lạnh, Tùng San lại vừa ăn một bụng bánh kem lạnh, sau khi vứt rác xong đi tới chỗ hộp thư bị gió lạnh thổi qua khiến cô không khỏi run rẩy.

Sau đó dường như cô nghe thấy ở đâu đó truyền đến tiếng "Gâu gâu!"

Tùng San quay đầu, nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ra gì cả, cô cảm thấy hơi kỳ quái, cô có cảm giác tiếng sủa đó rất quen, đặc biệt giống... Lão Tần.

Cô lấy thư ra, quay vào nhà, vừa đi vừa lật xem, đa phần là mấy cái quảng cáo lung tung, còn có mấy cái thông tin liên quan tới thẻ hội viên của Phương Tiểu Tiệp, vì thế cô cũng lười mang vào, đi thẳng đến thùng rác phía trước vứt hơn nửa. Đột nhiên cô lại nghe thấy một tiếng chó sủa.

Cô quay đầu, lại cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, nhưng vẫn như trước không phát hiện ra con chó nào. Nhưng vẫn cô vẫn nhịn không được lớn tiếng hô: "Lão Tần?"

Không có trả lời.

Tùng San cảm thấy hôm nay mình thật không bình thường, từ giữa trưa tới giờ, nghe thấy chữ Cố thì rớt đũa, ăn bánh ngọt thì tâm trạng không yên, bây giờ con nghe nhầm nữa.

Rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ.

Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi lên tầng, vừa vào trong, Phương Tiểu Tiệp đang bưng thức ăn ra bàn, nhìn thấy Tùng San liền nói: "San San, sao sắc mặt con khó coi vậy? Chẳng lẽ ăn bánh ngọt nhiều quá nên bụng khó chịu sao?"

Tùng San đưa tay sờ sờ mặt mình, cô chỉ cảm thấy lành lạnh, cười nói: "Có thể do bên ngoài gió lớn, nên bị lạnh.”

Tùng Chí Quân từ trong bếp đi ra, cười nói: "Bánh ngọt đắt tiền như vậy ăn vào còn đau bụng, chẳng phải đã mất tiền còn phải chịu tội sao?"

Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "Cái hoá đơn tôi vẫn còn giữ đây, nếu con gái tôi ăn vào mà có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ đến tìm họ!"

Tùng San cười rộ lên, đi rửa tay xong liền giúp ba mẹ dọn thức ăn ra bàn, sau đó một nhà ba người ngồi vào bàn, ăn một bữa cơm hoà thuận vui vẻ. Ăn cơm xong, Tùng San chủ động đi rửa bát, để ba mẹ ngồi trên sô pha xem ti vi nghỉ ngơi. Vì phòng bếp nối liền với ban công, khi Tùng San rửa bát, vẫn không nhịn được nhìn xuống tầng, bên dưới vẫn vắng lặng như tờ, đêm lạnh như nước.

Tối nay lão Tùng và Phương Tiểu Tiệp rất vui vẻ, nên có uống một ít rượu, vì vậy vừa xem ti vi một lát đã mệt mỏi đi ngủ. Ngày mai Tùng San còn phải dậy sớm đi làm nên cũng quay về phòng nằm xuống, nhưng cô cứ lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được. Trong lòng cô luôn có một cảm giác không thể nói thành lời, giống như dự cảm, lại giống như ảo giác, hết đến rồi đi, làm tâm trạng cô rối tung khiến nó không thể nào bình lặng.

Trằn trọc trăn trở quá ức chế, cô dứt khoát đứng dậy, đi tới đầu giường định lấy di động lên weibo, vừa mở khoá liền thấy tin nhắn chưa đọc, số điện thoại của ai cô không biết, chỉ thấy bốn chữ, "Sinh nhật vui vẻ".

Bỗng nhiên toàn thân cô cứng đờ, dự cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, đột nhiên hoá thành xúc động, sự xúc động này khiến cô không chút do dự xuống giường, mở cửa, đi xuống tầng. Như một kẻ mê muội không còn tri giác.

Gió đêm xuyên qua đồ ngủ mỏng manh thấm vào da thịt cô, cô mờ mịt bốn phía nhìn, cũng không biết mình đang tìm cái gì.

"Gâu Gâu!"

Cô xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Lão Tần nhào tới làm ngã nhào. Hai chân Lão Tần bám vào người cô, cái đầu lưỡi dài của nói ra sức liếm.

"Lão Tần, đúng là cưng rồi!" Cô cũng rất kích động, cúi người ôm Lão Tần không nỡ buông, dựa vào đèn đường mờ ảo cẩ