
hỏ yếu…
Chiếc quần lót của cô bị lột phăng, không thương tiếc ném xuống đất.
“Á!” Rốt cuộc Duy Đóa cũng mất khống chế, giờ đây có thể coi là điên cuồng la hét.
Những ký ức khủng khiếp lùa tới như cơn thủy triều, khiến cô mắc kẹt vào một nơi ma quỷ không tài nào thoát khỏi. Đặc biêt, lúc này cũng cùng một người, làm sự sợ hãi của cô càng thêm cao độ.
Xung quanh đều yên ắng, chỉ có tiếng la hét thất thanh liên tục của cô và tiếng âm thanh dội lại từ căn phòng ngủ màu đen.
Một phút, hai phút, ba phút, cô vẫn còn la hét. Thậm chí ngoài việc la hét, cô còn liên tục kéo ngăn tủ.
Cô đang tìm gì? Ngăn kéo phía dưới thường là nơi cô để túi xách. Cô muốn lấy gì trong giỏ?
“Đừng la nữa.” Gã đưa tay che đôi môi cô.
Cứ la hét mãi thì ngày mai cổ họng cô sẽ bị khản. Tuy nhiên, bàn tay gã bỗng truyền tới một cơn đau nhức, máu từ lòng tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống tấm ga trải giường trắng muốt. Cô gặm cắn rất tàn nhẫn, hệt như mạng sống của con thú nhỏ đang bị đe dọa.
Gã vẫn ngồi im bất động âm thầm quan sát vẻ thất thố của cô lúc này, để mặc cô tiếp tục dùng răng môi xâu xé bàn tay đã đầm đìa máu lẫn thịt của mình. Không phải gã không giận, mà cái kẻ cắn người tàn ác kia đang run rẩy như chiếc lá rụng bị gió cuốn bay, hốc mắt ngân ngấn lệ. Trông cô rất bất thường.
“Kiều Duy Đóa, em nhả ra, nếu em cứ tiếp tục cắn thì bàn tay tôi cũng bị tàn phế.” Gã nói mà vẻ mặt không chút cảm xúc.
Gã không biết cách dịu dàng, lúc này gã cũng chẳng biết nên làm gì. Đặc biệt, hình như cô không nghe thấy lời gã nói. Hai mắt cô đỏ ngầu và vẫn cố cắn xé bàn tay gã, cứ như sợ mình buông lỏng thì sẽ bị gã xâm phạm. Thực ra, nếu gã muốn cưỡng hiếp thì cô không thể cản được.
Gã thở dài, bắt buộc phải nâng cằm và giữ yên mặt cô.
Sự sợ hãi càng hằn sâu trên gương mặt cô. Gã phớt lờ, dùng bàn tay khác thành thạo bóp miệng cô. Gã kiểm soát cường độ mạnh yếu rất tốt, khiến cô buộc phải thả lỏng bản thân nhưng cũng không làm cô bị thương.
“Được rồi, dừng lại đi.” Bất kể là la hét hay cắn cấu thì cũng nên chấm dứt.
Tròng mắt Duy Đóa đỏ ngầu, nhìn trừng trừng vào mặt gã. Lúc này, đôi mắt cô không thể che dấu được sự thù hận lẫn nỗi căm ghét.
Trái tim Hình Tuế Kiến chìm xuống, bỗng dưng tâm trạng gã có chút tồi tệ.
“Tôi không thích em dùng mánh khóe để qua mặt tôi.” Việc dùng mánh khóe không phù hợp với cô gái kiêu ngạo từng in trong ký ức gã.
Toàn thân Duy Đóa đông cứng và đầy cảnh giác.
Gã dùng cánh tay giữ chặt cô, cô ngang ngược hất ra với điệu bộ sẵn sàng liều mạng. Gã lại ngăn cấm và lần này gã tay áp lên lồng ngực cô, khiến cô nằm im hết đường cử động.
“Được rồi, tối nay tôi tha cho em. Bây giờ em có thể để tôi tỉnh táo lại không?” Nhận ra vẻ bất thường của cô, gã gắt giọng.
Cô định đưa móng vuốt tấn công, vì những lời này mà khựng lại giữa không trung.
Gã kiên nhẫn chờ đợi, một hai phút sau, con ngươi điên cuồng của cô cũng dần dần khôi phục trấn tĩnh. Rốt cuộc Hình Tuế Kiến đã biết, cô đang sợ điều gì.
“Em nhìn trên sàn nhà đi.” Gã duỗi tay qua mặt cô, đanh giọng ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của gã, ánh mắt cô từ từ hướng xuống nền nhà… Ở đó có chiếc quần lót của cô và trên chiếc quần lót ‘nói dối’ kia… là miếng băng vệ sinh sạch sẽ, không hề dính một vệt máu.
Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt, vì sự dối trá bị phơi bày và cũng vì phản ứng thái quá của bản thân. Hóa ra, gã cởi quần lót của cô là chỉ muốn ‘kiểm tra’ thêm.
“Ngủ đi.” Gã dứt khoát tắt đèn.
Trong bóng đêm, Duy Đóa khom lưng cầm chiếc quần lót dưới sàn, lúng túng lấy bằng chứng ‘nói dối’ mặc vội vào người. Bấy giờ cô mới cảm thấy an tâm. Cô ngồi im lặng chốc lát rồi từ từ chui vào trong chăn.
Tiểu Lộng còn nằm trong bệnh viện, cô còn muốn báo thù. Vì vậy, cô phải tỉnh táo cùng ‘hổ’ ngủ chung giường.
Cô mới vừa nằm xuống thì một cánh tay và một luồng nhiệt đã ùa tới. Duy Đóa hoảng hồn, chuẩn bị phản kháng…
“Tôi nói được thì làm được.” Một câu của gã đã dập tắt sự giãy dụa của cô.
Mặc dù Hình Tuế Kiến rất đáng ghét, nhưng tính tình gã quả thực nói được thì làm được. Nhưng…
“Anh…” Chẳng phải gã nói được thì làm được sao? Sắc mặt cô xám nghét, muốn tránh né sự kiềm chế của gã.
“Tôi tha cho em, nhưng tôi phải ‘chạm vào’ em mới làm mình dễ ngủ!”
Duy Đóa cảm thấy bị uy hiếp trước nay chưa từng có. Cô run rẩy, tay lặng lẽ sờ soạng vào ngăn tủ, cố ý tìm thứ vũ khí bảo vệ mình.
“Túi xách của em để ở phòng khách dưới lầu.” Cho dù gã nhắm mắt và bị ham muốn đốt cháy, thì gã cũng có thể nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô.
Cả người cô càng thêm căng thẳng.
“Yên tâm, tôi sẽ không đi vào.” Gã thều thào, giọng khàn khàn biểu lộ sự khao khát của cơ thể. Cảm giác này quả thực quá hành hạ, nhưng gã đành phải khuất phục trước sự hành hạ đó.
Bị gã vuốt ve lại khiến Duy Đóa bắt đầu run rẩy. Dù run rẩy nhưng cô cũng giật mình hiểu rõ, cái gì gọi là ‘buông tha’ nhưng phải ‘chạm vào’.
Đây là sự nhượng bộ và gã sẽ không lùi bước nữa.
Cô cắn chặt môi, nhạy bén phát hiện hơi thở dồn dập phía sau. Ngoài ra, bàn tay không an phận của gã đang dao động khắp nơi trên thân thể cô. Cơ thể cô cà