
vả mệt mỏi, nhưng tới thời khắc mấu chốt mới lại có thể
hiểu được dụng tâm của phụ thân, rất lâu sau đó, khi không còn bị phụ
thân quản lý nữa, trong lòng tôi lại cảm thấy trống vắng, giống như
thiếu cái gì đó, cho dù là có nghe kịch hay đọc kịch bản cũng không thay đổi được, chỉ khi cầm lấy bí tịch tu hành, mới cảm thấy có vài phần
chân thật. Về nguyên nhân thì, là vì thời gian quá dài, sinh ra tâm lý ỷ lại vào tu hành.
Cũng giống như hiện tại, rõ ràng là tôi biết
hai giới Tiên – Ma còn có nhiều vấn đề xung đột chưa giải quyết được,
tôi và chàng cũng coi như là lập trường bất đồng, nghiêm túc mà nói,
cũng có thể coi như nửa địch nhân. Có điều trước đây ở Ma giới lúc giả
trang làm thị vệ, tôi đã có thói quen có Bà La Già ở bên cạnh, sau khi
trở về Tiên giới, vẫn luôn bôn ba khắp chốn, lại cứ chuyện này tiếp nối
chuyện kia, thiếu chút nữa đến cả thai nhi trong bụng cũng không giữ
được, lúc màn đêm buông xuống yên tĩnh ngột ngạt khó mà không có ý nghĩ
nếu như có Bà La Già ở bên cạnh thì tốt, chỉ cần liếc nhìn tôi một cái
thôi cũng được. Bọn Long Tam tuy là cũng quan tâm đến tôi, nhưng so ra
thì vẫn kém một ánh mắt của Bà La Già.
Đối với tôi mà nói, Long
Tam giống như mấy vở kịch, mà Bà La Già là bí tịch để tu hành. Cho dù có như thế nào, chỉ cần chúng tôi cùng cố gắng, tôi cùng với chàng, xem
chừng cũng có thể sống đến đầu bạc răng long.
Tiếng nhạc truyền
đến cửa, Ngọc Anh cô cô đứng lên, vuốt tóc tôi, dẫn tôi ra cửa. Hôm nay
xem như ngày đẹp trời, mặt trời lơ lửng phía trên cao, không có gió,
chắc là do tôi mặc giá y hơi dầy, nên cảm thấy người hơi nóng. Bà La Già mặc lễ phục màu đỏ tươi, tóc búi trong kim quan, trên người vẫn đeo bảy tám chuỗi vòng trang sức như trước, hông đổi thành đai lưng làm bằng mã não màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đen, từ chỗ của tôi, nhìn thẳng, vừa khéo
có thể nhìn thấy chân chàng mang một đôi giày lòe loẹt nạm vàng thêu
bạc.
Chàng kéo cương ngựa, vỗ nhè nhẹ lên cổ chiến mã, rồi duỗi
tay nắm lấy bông hoa lụa đỏ trên trán con ngựa, quay sang cười với tôi,
nhảy xuống ngựa, đi mấy bước đến trước mặt tôi, sau đó lén lút chớp mắt
mấy cái với tôi. Tôi ngẩn người, không hiểu, đang suy nghĩ thì chàng đột ngột ôm lấy tôi, phi thân ngồi lên lưng ngựa, giữ tôi ngồi ở phía
trước, nói thầm vào tai tôi: “Tiểu nương tử xinh đẹp, bổn tọa luyến tiếc để nàng ở trong kiệu phía sau, ngộ nhỡ giữa đường bị người khác cướp
mất thì sao. Bổn tọa tốt nhất là để nàng ở trước mặt, cũng để cho mọi
người biết, ai mới là tướng công của nàng, ha ha ha”.
Tôi đang
ngồi ngang lưng ngựa, để ngồi vững không thể không ôm lấy thắt lưng Bà
La Già, lại nghe chàng nói như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cũng chỉ có chàng coi thiếp như bảo bối thôi, thật ra nếu đám tiên hữu đông
đảo đó mà có tâm tư như thế, thì mấy trăm vạn năm này, chàng còn có cơ
hội sao?”.
Bà La Già dùng cằm cọ lên đỉnh đầu tôi, lại ôm tôi
chặt hơn, thấp giọng nói: “Trong mắt nàng bọn họ đều là người đứng đắn,
nhưng trong mắt tôi, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt, theo như
những gì Hạo Thiên nói hôm đó, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn nàng có phần kỳ lạ”.
Tôi theo lương tâm mà nói, cảnh tượng ngày hôm ấy cho dù có là ai nhìn thấy thì đều phải có chút suy đoán, may mà là Hạo Thiên,
nếu như mà Long Tam nhìn thấy cảnh tượng tôi cùng với Bà La Già trong bộ dáng vừa mới tắm xong đứng ở chung một chỗ, không chừng đến bầu trời
cũng bị huynh ấy lớn giọng hét lên mà bay đi mất!
Bà La Già lấy
từ hông ra một cây quạt, phe phẩy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cũng may
hiện tại diễn ra theo đúng ý nguyện của tôi. A Hoàn, nàng quyết định làm chuyện này, có từng hối hận hay không?”.
Bản thượng thần sống
hơn bảy trăm vạn năm, tính ra chỉ yêu có hai người, một người là Thái
Ất, một người là Bà La Già. Lúc trước tuổi nhỏ, kết thúc chuyện tình ảm
đạm với Thái Ất xong trong tim tôi còn lưu lại dấu vết, trong tâm không
phải là không nghĩ đến chuyện này, cho tới tận hôm nay, khi tôi nhìn
thấy Thái Ất trong lòng vẫn thường tự hỏi, nếu như năm đó tôi có dũng
khí nói thẳng với Thái Ất bản thượng thần nhìn trúng huynh ấy, thì không biết có thể có kết quả tốt hay không. Chỉ tiếc là “từng qua biển lớn
không gì nước(32)”, Thái Ất cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt của thời niên thiếu mà thôi, tỉnh mộng, mở mắt ra, cũng nên nhìn về phía trước. Bà La Già chính là tương lai phía trước của tôi, lần này
tôi sẽ không nghĩ trước tưởng sau, ngó trước ngó sau, cũng sẽ không vào
trận lại lui bước, khiến cho sau này lại cảm thấy hối hận.
Tôi
lắc đầu khẳng định, cắt ngang lời Bà La Già: “Thiếp chưa từng hối hận,
còn chàng? Thành thân với thiếp, chàng đồng ý nhiều điều kiện như vậy
với Nhuế Hạng, có lo mọi người ở Ma giới chỉ trích hay không? Có từng
hối hận?”.
Bà La Già gấp quạt lại, tay dừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn không thay đổi. Tôi cũng ngẩng đầu nhìn
chàng, giật mình. Có một câu, tôi vẫn muốn nói với Bà La Già, nhưng
không dám nói, mà vẫn nhẫn nhịn tới tận hôm nay. Lúc này lại có cảm gi