
i thì chém bấy nhiêu”.
Tôi thật hận không thể chạy đến mà véo lỗ tai Trương Tam, nhặt đao dưới đất lên mà dùng chuôi đao gõ mấy cái vào cái đầu kia.
Chết tiệt, làm gì có kẻ cướp nào chủ động vứt đao đi như thế cơ chứ! Anh ta có đầu óc hay không hả trời!
Người đánh xe bị Trương Tam làm cho ngạc nhiên, ngây người ra đấy, cầm chặt dây cương không thốt lên được câu nào.
Từ trong xe ngựa có tiếng cười khe khẽ vang ra.
Một giọng nói vang lên: “Không biết chư vị đây đã từng điều tra chưa, đây là đường quan binh hay đi, người đi đường qua lại cũng nhiều, bây giờ giở trò cướp bóc quả là nguy hiểm, nhỡ đâu làm cho quan binh để ý, chư vị mất nhiều hơn được đấy”.
Tôi vốn định là nhân lúc chủ nhân cái xe ngựa gặp phải chuyện này sẽ nhảy ra can thiệp, dùng tình dùng lý để lay động nhân tâm của bọn cướp, hoặc là khóc lóc khổ sở, cầu xin người trong xe giao tiền ra, để bọn Trương Tam thả người đó đi thuận lợi. Cho dù người đó có phản ứng như thế nào, tôi đều sẽ cầu xin Trương Tam không cần để ý, chỉ cần nói một câu “Thế mới tốt” là được rồi.
Tiếc rằng, những câu anh ta nói đều không có trong kịch bản của tôi, Trương Tam thật ngốc mà.
Tôi run rẩy, hận không thể trốn ngay lúc này. Mấy tên đáng ghét này nhiệt tình quá!
Tôi cầm lấy kiếm đặt ở cạnh chân, gạt cây cối ra để nhảy ra giữa đường theo họ, khí thế oai hùng chỉ vào bọn Trương Tam, ngẩng đầu, nghiêm giọng nói: “Sao lại có đám đăng đồ tử(22)ở đây, giữa ban ngày ban mặt mà lại dám đi trêu ghẹo… Dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, giết sạch các người”.
Trương Tam vẫn không hề phàn ứng, tôi phải nháy mắt mấy cái với anh ta, anh ta mới hiểu ra mà nói: “Đại gia, đại gia tha mạng, chúng tiểu nhân lần sau không dám làm thế nữa”. Nói xong ôm đầu, chạy mất tăm.
Tôi buồn rầu cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ.
Diễn viên quần chúng không có năng lực diễn xuất, làm tôi cảm thấy thật tổn thương.
Rõ ràng là còn có một đoạn đấu võ nữa, thế mà Trương Tam chưa gì đã chạy mất dép, làm tôi mất luôn cơ hội trình diễn khí khái anh hùng của mình, hơn nữa, đuổi được bọn cướp mà chỉ dựa vào một câu nói, liệu có thể làm cho Thừa tướng đại nhân cảm nhận sâu sắc được ơn cứu mạng của tôi hay không?
Bọn họ làm hỏng màn diễn của tôi rồi, tôi quyết định cũng phải giảm trừ tiền vàng đưa cho bọn họ mới được.
Rèm che trên xe đột nhiên được kéo lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc, chủ nhân của gương mặt cười với tôi, nói: “Tại hạ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của anh hùng, không biết công tử muốn đi đâu bây giờ? Nếu không ngại, có thể lên xe, tại hạ tiễn công tử một đoạn đường”.
Thật đúng là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu(23)”. Tôi thấy mặt Tống Tử Hiên thì cảm thấy rất kích động, liền ném kiếm đang cầm trong tay đi, níu lấy tay áo Tống Tử Hiên, cười híp mắt nói: “Không ngại không ngại, tôi với huynh cùng đường, huynh cứ đi đi”.
Ô hô, tuy rằng vở diễn bị hỏng, nhưng mà mục đích đã đạt được rồi, tôi quyết định vẫn trả đủ tiền cho bọn họ đi .
Tống Tử Hiên nhìn tay áo, nhíu mày, quay sang phía tôi, cười nói: “Nếu như thế, thì tốt rồi”.
Xe ngựa chạy rất vững vàng ổn định, tôi ngồi đối mặt với Tống Tử Hiên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cố gắng làm ra vẻ là một cao nhân.
Tống Tử Hiên sờ cây tiêu(*) ngọc trong tay, xoay qua xoay lại trong tay vài vòng, nói một cách thờ ơ: “Công tử võ nghệ cao cường, bình thường lại rất chân thành nhiệt tình, không biết sư phụ là người nơi nào?”.
(*) Tiêu: dài hơn sáo và khác sáo ở chỗ tiêu thổi dọc còn sáo thổi ngang.
Ta nghẹn họng, không biết chàng nói thế là có ý gì, đành phải đáp một cách mơ hồ: “Gia sư là người không màng danh lợi, không tiện tiết lộ quý danh, mong công tử thứ lỗi”.
Tống Tử Hiên nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Không biết công tử là người nơi nào, nghe giọng thì không giống như là người ở kinh thành”.
Tôi cười ha ha, đáp: “Tôi đi theo sư phụ từ nhỏ, dạo chơi khắp nơi, quê nhà cụ thể ở đâu, tôi cũng không biết rõ nữa”.
Tống Tử Hiên gật đầu, lại xoay cây tiêu ngọc trong tay, đập một cái vào lòng bàn tay nói: “Nếu công tử coi bốn biển là nhà, chi bằng đến ở nhà của tôi mấy ngày, tôi cùng công tử ở chung, cũng tiện làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, thuận tiện tìm hiểu công tử thêm một chút”.
Tôi cảm thấy lời chàng nói có gì đó không ổn, ngẫm nghĩ, lại giật mình phát hiện trong kịch đáng ra phải nói là: “Đệ với huynh vừa gặp mà như đã quen, nếu như đệ ở đây không có người quen, chi bằng đến chỗ vi huynh ở tạm mấy ngày, cũng tiện cho vi huynh làm tròn trách nhiệm của chủ nhà”.
Câu nói này của chàng… dường như có vấn đề về mặt logic.
Nhưng cũng không sao cả, tôi chờ chính là những lời này của chàng. Tôi cười đến mức khóe miệng cong vút, nói một cách trang nghiêm: “Tôi sao lại không biết xấu hổ như thế được. Chẳng qua vừa rồi tôi chỉ thuận tay cứu huynh một mạng, huynh lại đối xử với tôi như vậy, tôi vô cùng cảm động. Huynh không cần làm tròn trách nhiệm chủ nhà gì đó đâu, chỉ cần cho tôi một chỗ nghỉ tạm là được rồi”.
Nếu như Ngưng Thần Châu nằm trong tay của Tống Tử Hiên, thì chỉ cần tr