
ngập
nước, nhìn tôi bằng đôi đồng tử đen như quả nho, một lát sau mới dùng
giọng nói còn mang theo mùi sữa trịnh trọng nói với tôi: “Không biết
công tử là người ở đâu mà tại hạ chưa từng gặp qua?”.
Tôi nhìn
gương mặt non nớt của nó, tay cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được đưa
tay nhéo má nó. Bỗng dưng đứa bé lùi lại mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, rồi lại bình tĩnh lại ngay, tỏ ra hung dữ, nghiêm trang nói: “To
gan! Cuối cùng thì ngươi là người ở đâu, định làm cái gì hả?”.
Tôi nhịn cười, chắp tay cúi chào, học theo dáng vẻ của đứa bé, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tại hạ là Hoàn Phượng, là khách tạm trú ở đây, cũng là bằng
hữu của Thừa tướng đại nhân”.
Đứa bé gật đầu, giấu tay cầm xâu
mứt quả ra đằng sau, tay trái không cầm gì nắm thành quyền đặt ở trước
bụng nói: “À, hóa ra là bằng hữu của Thừa tướng, thật… quả thật là nhân
tài tuấn tú”. Ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Không biết Hoàn Phượng
công tử vì sao lại tới đây?”.
Tôi đang mặc theo kiểu thư sinh,
nói là đi thi là phù hợp nhất, nên rút quạt từ hông ra, quạt mấy cái, ra vẻ phong lưu nói: “Nghe nói đương kim Thánh thượng uy phong sáng suốt,
biết cách trị quốc, tại hạ tuy là bất tài, nhưng cũng mong muốn cống
hiến chút sức lực. Lần này, tại hạ tới là vì cầu công danh”.
Yên
lặng một lúc, đứa bé lại nói: “Tôi nghe người dân trên phố đồn đại đương kim Thánh thượng không có chủ kiến, chỉ biết nghe theo lời phụ nữ, toàn làm những chuyện hoang đường, công tử cảm thấy thế nào?”.
Trong
lòng tôi khẽ động, cẩn thận nhìn đứa bé, rồi mới chậm rãi nói: “Thánh
thượng quyết định của lúc nào cũng có nguyên nhân, hoang đường hay không không phải là chuyện người bình thường có thể bàn luận được. Hơn nữa
bây giờ quốc thái dân an, đủ để chứng minh năng lực của Thánh thượng”.
Sắc mặt của đứa trẻ hơi hồng, cúi đầu nhìn mặt đất một lúc, mới ngẩng đầu,
hai tai đỏ ửng nói: “Công tử Hoàn Phượng nhất định sẽ đạt được mong
muốn”.
Này, tôi không điên đâu nhé…
Tôi đang nói chuyện
vui vẻ với đứa bé, đột nhiên phía xa có một nhũ mẫu chạy đến, nhìn thấy
đứa bé thì bước vội đến, cúi người nói: “Tiểu công tử, sao người lại ở
đây một mình, phu nhân đang tìm người, tìm ở khắp mọi nơi mà không thấy, xin nhanh theo nhũ mẫu trở về”.
Dứt lời liền nắm tay đứa bé vội vàng bước đi, được mấy bước, nhũ mẫu lại quay đầu lại liếc nhìn tôi, như đánh giá tôi.
Gần tối thì Tống Tử Hiên sai người mời tôi đến phòng ăn dùng cơm.
Phòng thì to như thế, lại chỉ có một cái bàn tròn lớn, trên bàn bày đầy các
loại thức ăn. Tôi ngồi cạnh Tống Tử Hiên, phía sau có bốn thị nữ phụ
trách chia thức ăn.
Thị nữ mang đến một cái chậu nước nóng, Tống
Tử Hiên đưa tới tận tay tôi, nói với tôi: “Đây là lấy cây nhân sâm ngàn
năm to khỏe nhất trên núi Trường Bạch phơi khô mà làm thành, A Hoàn rửa
tay, lâu ngày có thể dưỡng da làm đẹp”.
Tôi cười: “Tử Hiên, huynh đừng đùa nữa, chỉ là nước đun với cây cỏ phơi khô mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể phòng muỗi cắn thôi”.
Tôi đang nói, thì nghe thấy ngoài cửa có người thông báo: “Thái Hậu nương nương đến”.
Giọng thông báo còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng nói khàn khàn có pha lẫn
chút ngọt ngào vang lên: “Tử Hiên, hôm nay tôi mới có được một cây trâm
mới, khanh nhìn xem tôi cài trông thế nào”.
Một nữ tử mặc cung
trang được thị nữ dìu đang bước đến. Cô ấy khoảng chừng hơn hai mươi
tuổi, gương mặt hơi nhọn, môi hồng, khóe mắt có vẽ một đóa hoa ngọc lan, cánh hoa theo đuôi mắt hướng lên phía trên, ẩn giấu ở giữa hàng lông
mày, dáng vẻ vô cùng quý phái.
Dáng vẻ này quả thật là quen thuộc quá.
Cô ấy không phải là người lạ, đúng là con gái của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đỗ Lang.
Bây giờ tôi đang hóa thân thành nam tử, nên cô ấy không nhận ra tôi, mà còn cẩn thận nhìn ngắm tôi một lúc, rồi mới quay đầu nói với Tống Tử Hiên:
“Không biết Thừa tướng đại nhân đêm khuya vẫn có khách đến thăm, bản
cung đến không đúng lúc rồi”.
Tôi muốn phun ra một ngụm máu luôn.
Có trời đất chứng giám, từ sáng sớm tôi đã đến rồi, sao lại có thể nói là
tôi đến thăm vào đêm hôm khuya khoắt. Hơn nữa, người đêm khuya còn đến
thăm không biết là ai nha!
Tống Tử Hiên áy náy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi lập tức đứng lên, nói: “Thảo dân chợt nhớ còn ít y phục ở bên ngoài
chưa lấy vào, xin Thái Hậu nương nương cho phép thảo dân lui xuống
trước”.
Đỗ Lang dùng đuôi mắt liếc nhìn tôi, không thèm để ý đến tôi.
Tôi lập tức chạy trốn.
Nhưng quả thật là tôi rất tò mò với việc Đỗ Lang đến đây, nên ẩn nấp ở dưới cửa sổ nghe trộm.
Tôi có nghe nói Đỗ Lang từng tuân lệnh Nhuế Hạng mà hạ phàm, dẫn dắt sự
phát triển của một triều đại nào đó trong lịch sử. Không lẽ cái triều
đại ấy lại là triều đại này?
Bản thượng thần cùng với Đỗ Lang dù
sao thì cũng cùng vai vế, tình cảm giữa phụ thân tôi và Nguyên Thủy
Thiên Tôn cũng không tồi, đây chỉ đơn giản là quan tâm mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Đỗ Lang đứng đối mặt với Tống Tử Hiên. Một
lát sau, trên nóc nhà có giọng nói vọng xuống: “Bẩm Thái Hậu nương
nương, xung