Duck hunt
Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323560

Bình chọn: 9.5.00/10/356 lượt.

công đi”.

Lưu Đức do dự nói: “Phượng đại nhân đang đùa ư, bây giờ bên ngoài đang mưa

to, đại nhân đội mưa cùng tôi trở về, chỉ sợ bị nhiễm lạnh, tôi thấy, để tôi sai người đem đến đưa cho đại nhân đi. Chẳng lẽ đại nhân sợ tạp gia có thể chạy mất hay sao”.

Cũng có thể lắm chứ. Tôi mỉm cười

không nói gì. Lưu Đức cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Xe ngựa chạy vô

cùng chậm chạp, đến tận lúc lên đèn chúng tôi mới đến hoàng cung. Hòa

thượng không cùng đường với chúng tôi, nên đi trước. Đêm nay hoàng cung

yên tĩnh đến kỳ quái, tuy rằng canh giờ có muộn một chút, nhưng suốt

đường đi đến ngay cả thị vệ tuần tra cũng chẳng thấy ai. Tôi bất chợt

ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy pháo hoa nở rộ. Trong một đêm mưa gió như

thế này thì có vẻ kỳ lạ đây.

Lưu công công dẫn tôi về phía trước. Tôi dừng lại, nhẹ giọng nói: “Công công, đường này hình như không phải

dẫn đến phòng ngủ của ông, mà giống như đường dẫn đến ngự thư phòng”.

Lưu Đức quấn lại áo tơi, mũ che mất nửa gương mặt, tiếng nói từ trong thoát ra, trong khung cảnh mưa rơi “ào ào” như thế này có vẻ mờ ảo: “Hạt châu ấy ở đây, nhanh lên, Phượng đại nhân xin nhanh chân lên”.

Thấy

đèn trong ngự thư phòng sáng, Lưu Đức mới đẩy cửa ra. Tiểu hoàng đế đang ngồi trên ghế, có một thanh đao sáng choang đang kề sát cổ, kẻ vốn đang phải ở huyện Phong trị thủy là Vi Vân đứng phía sau, gương mặt anh ta

dưới ánh đèn càng trở nên đẹp lạ thường. Tống Tử Hiên đang cầm chén trà

ngồi trên ghế bên kia, thấy tôi đi vào, có vẻ ngạc nhiên. Tôi cũng ngạc

nhiên.

Tiểu hoàng đế thấy tôi đi vào, ánh mắt khó đoán, cuối cùng thở dài: “Quả nhiên là Tống Thừa tướng bày mưu”.

Tôi không hiểu.

Tống Tử Hiên đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên: “Bệ hạ mới đăng cơ năm

ngoái, vẫn giấu tài, quả thật là vô cùng thông minh”.

Tiểu hoàng

đế hừ lạnh một tiếng, giọng điệu già dặn không hợp tuổi: “Trước lúc lâm

chung Phụ vương từng dặn dò tôi, rõ ràng là Tống Thừa tướng không phải

là người tham quyền lợi, cũng không có lòng trung quân ái quốc, lại nôn

nóng kinh doanh, nhất định là có nguyên nhân khác, cần phải đề phòng họa chưa phát sinh. Bây giờ xem ra những gì Phụ vương nói quả nhiên là

đúng. Chỉ tiếc là cuối cùng cũng không đề phòng được, ngài với Lưu Đức

bên ngoài thì đấu tranh gay gắt, ngươi sống ta chết, nhưng thật ra sau

lưng lại đã sớm kết bè kết đảng, cùng một giuộc”.

Tống Tử Hiên

thở dài một tiếng: “Thật ra bệ hạ đã làm tốt lắm, người phái Vi Vân lại

chỗ thần, cố ý để thần dùng anh ta để đối phó với Lưu Đức, thật ra là

muốn để chúng thần đấu đến lưỡng bại câu thương để ngài làm ngư ông đắc

lợi đúng không? Bệ hạ chắc là không ngờ, Vi Vân thật ra là người của

thần?”. Chàng dừng một chút, giải thích, “Trận hỏa hoạn ở Tề gia, cháy

suốt một ngày, một người sống cũng chẳng còn, công tử của Tề gia thật sự đã vùi thân nơi biển lửa rồi”.

Tiểu hoàng đế tức giận vụt đứng

lên, đập bàn: “Tống Tử Hiên, ngươi cũng biết kinh phí ngươi đang dùng

vốn được dùng để cứu tế lũ lụt ở huyện Phong, làm như thế hậu quả như

thế nào ngươi có từng nghĩ đến chưa?”.

Gương mặt Tống Tử Hiên có chút không đành lòng: “Bệ hạ, thần cũng không còn sự lựa chọn nào khác”.

“Tốt lắm, không có sự lựa chọn nào khác”. Có giọng nói khàn khàn mà ngọt

ngào từ cửa truyền đến, Đỗ Lang bước từ cửa vào, tìm ghế ngồi xuống,

“Tống Thừa tướng, ngươi vẫn đóng kịch với ta, giả tình giả ý, là vì hôm

nay? Kết bè kết đảng, tham ô nhận hối lộ, mưu quyền soán vị ngươi đều

làm, còn dám nói không có sự lựa chọn nào khác?”.

Tống Tử Hiên

nói: “Đúng như những gì Thái Hậu nương nương nói. Thần đúng là kết bè

kết đảng, tham ô nhận hối lộ . Hơn nữa vẫn là cùng Thái Hậu nương nương

diễn trò, muốn lợi dụng Thái Hậu nương nương, nhưng mà Thái Hậu nương

nương cũng vẫn luôn diễn trò cùng thần đấy còn gì? Thần muốn lấy một sợi tóc của Thái Hậu nương nương, còn tốn một hồi công sức đấy thôi”.

Trong lòng tôi cảm thấy kinh ngạc: tóc của Đỗ Lang hóa ra là do Tống Tử Hiên

xin. Bỗng dưng, tôi chợt hiểu được vì sao Ngưng Thần Châu lại ở trong

tay Lưu Đức, chắc hẳn là Tống Tử Hiên cho ông ta.

“Hóa ra ngươi

vẫn nghĩ như vậy”. Đỗ Lang cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khó đoán. Dừng

một chút, chớp mắt nhìn chàng, rồi lại lạnh lùng nói, “Tống Tử Hiên,

ngươi làm việc đại nghịch bất đạo như thế này, có nghĩ tới hậu quả hay

không? Nhân lúc mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được, nhanh chóng đưa

tay chịu trói đi, bản cung có thể cho ngươi một cơ hội”.

Gương

mặt Tống Tử Hiên có chút không đành lòng, ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Thái Hậu nương nương chắc chắn như vậy, là đã có đường lui rồi sao?

Nhưng mà, ha ha, trước kia thần cũng không dám tin tưởng mấy chuyện kỳ

quái mà bọn loạn thần vẫn nói, nhưng thật ra Thái Hậu nương nương vốn

không phải phàm nhân, như vậy cũng là bất đắc dĩ”.

Sắc mặt Đỗ Lang đột nhiên biến đổi, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã làm cái gì?”.

Lưu Đức mới cười “ha ha” hai tiếng: “Vô Sắc đại sư đã giữ tóc của Thái Hậu

nương nương, Thái Hậu nương nương có cảm thấy pháp lực toàn thân bị

phong bế hay không?”.

Hóa ra vừa