
ày nghĩ ra được biện pháp nào khác, lại không
tránh khỏi một trận đại loạn. Tôi với chàng nếu là vô duyên, sau này cho dù là chàng trách tôi, hận tôi cũng được, hoặc là quên tôi đi cũng
được, trong thâm tâm, tôi vẫn hy vọng chàng có tri âm làm bạn, sánh vai
đến già, mà không phải là ngày ngày đêm đêm nhớ đến tôi.
(*) Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.
“Tôi chỉ nghĩ sau này sẽ không gặp lại chàng, để chàng nhìn thẳng vào sự
thật, cẩn thận nhìn xem thế giới này vẫn còn có rất nhiều thứ đáng để
chàng mong nhớ”.
Trong thiên lao u ám ẩm thấp, ánh mắt Đỗ Lang
cũng trở nên lạnh lùng. Cô ấy bước vài bước lên phía trước, đứng lại
trước mặt tôi, vung tay áo, đưa cho tôi mảnh sáo ngọc trong tay, khóe
miệng khẽ nhếch lên với tôi, cố mỉm cười: “Nếu như Tống Tử Hiên có thể
chết tâm thì cũng tốt”, cô ấy khẽ chớp mắt, rồi lại trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, “Vẫn mong A Hoàn giữ lời, cách xa anh ta ra”.
Tôi
miễn cưỡng cười với cô ấy, gật đầu. Hôm nay ở trong ngục lâu, nhiệt độ
trên người cũng bị hút hết mất rồi, đầu ngón tay cũng thấy lạnh.
“Đỗ Lang, sau khi tôi đi rồi, mong cô khuyên nhủ tiểu hoàng đế một chút, thật ra Tống Tử Hiên chàng…”.
Đỗ Lang ngắt lời tôi, cau mày: “Cô yên tâm, việc này trong lòng tôi đã có
sắp xếp. Lăng nhi không phải là vấn đề lớn, nhưng cái gã hòa thượng Vô
Sắc kia, đúng là quỷ dị”.
Cô ấy chớp mắt, căm giận nói: “Nếu
không phải vì ông ta nói năng lung tung mê hoặc người khác, thì mọi
chuyện hôm nay cũng sẽ không diễn ra, tính ra thì ông ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Không biết làm sao ông ta có tóc của tôi, nhưng
tôi sẽ không tha cho ông ta đâu!”.
Tôi cười gượng hai tiếng, căn
dặn Đỗ Lang tự bảo trọng, rồi trốn luôn. Tôi đương nhiên là sẽ không
thừa nhận, mấy sợi tóc ấy có liên quan đến tôi.
Lúc tôi trở lại
Thiên giới, Mão Nhật Tinh Quân đang kéo kim ô(*) lên xe chuẩn bị xuất
phát, mây lành bay bốn phía xung quanh, từ xa mà nhìn chỉ thấy một
khoảng rực rỡ chói chang.
(*) Kim ô: tương truyền trên mặt trời có con quạ 3 chân nên mới gọi là kim ô.
Vẫn nói trên trời một ngày, bằng một năm ở hạ giới, tôi ở nhân giới chậm
trễ mấy ngày, nhưng đối với Thiên giới, cũng chẳng bằng thời gian một
đêm. Hoa sen vẫn đang nở rộ như trước, từng bông từng bông trông thật
đẹp.
Sáng sớm, các tiên đồng ở Cung Đâu Suất phần lớn vẫn còn
chưa thức dậy, chỉ lác đác thấy mấy người sáng ra ở trong đình luyện tập tiên pháp, từng chiêu thức một, giống nhau như đúc.
Tôi mỉm cười bước đến chào hỏi bọn họ, hỏi xem Thái Thượng Lão Quân đã dậy hay chưa. Tiểu tiên đồng buông pháp khí trong tay xuống, khom người làm lễ chào
tôi, nói một cách cung kính: “Sư phụ hôm qua đi đến điện Bích Vân, vẫn
chưa quay về”.
Không nghĩ Lão Quân lại tốn công lo lắng đến thế,
trong lòng tôi cũng cảm thấy có vài phần yên tâm. Đèn trong điện Bích
Vân còn chưa tắt, các tiên nga cũng đã bắt đầu đi qua đi lại trong đình
viện, y phục xanh xanh hồng hồng đủ màu, cũng khiến cảnh sắc trở nên
tươi tắn. Thái Thượng Lão Quân có nói Bích Hoa cần tĩnh dưỡng, tôi cũng
luôn tuân theo lời dặn ấy, ra lệnh cho các tiểu tiên trong phủ nếu không có chuyện quan trọng thì không cần quấy rầy giấc ngủ của Thượng tiên
Bích Hoa. Bây giờ số người trước cửa phòng Bích Hoa nhiều như vậy, quả
là có chút kỳ quái.
Đẩy cửa bước vào, có một bóng người mặc y
phục màu xanh đang nằm trên giường nhỏ, tay phải của Thái Thượng Lão
Quân đặt lên trên cổ tay người đó, xung quanh có một đống người vây
quanh. Bích Hoa nhắm mắt, gương mặt bình thản, khuôn mặt vẫn đẹp đến
kinh tâm động phách như trước.
Thái Thượng Lão Quân nhìn thấy
tôi, gật đầu với tôi, vuốt chòm râu dài nói: “Thượng thần Phượng Hoàn,
hôm qua ngài nói muốn để Thượng tiên Bích Hoa tỉnh lại, tôi thấy thất
hồn của Thượng tiên Bích Hoa được nuôi dưỡng trong Si Mị Chung cũng ổn
rồi, nên sáng nay đã đem hồn đưa vào trong cơ thể Thượng tiên Bích Hoa.
Nhưng lục phách của ngài ấy chưa quay về, cần cẩn thận hơn một chút”.
Bích Hoa ở trên giường chợt mở mắt, ánh mắt trước đây vốn tràn đầy biểu cảm
giờ đây lại không có chút thần thái nào cả, nhìn thẳng vào tôi.
Chàng từ giường đứng lên, không đi giầy, chỉ lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi, giữ chặt tay áo của tôi, không buông. Tôi lấy Ngưng Thần Châu ở trong ngực
ra đưa đến trước mặt Thái Thượng Lão Quân, khẩn khoản nói: “Bá Dương nói thế nào thì tôi làm như thế, đây là Ngưng Thần Châu, lại phải làm phiền Bá Dương lần nữa rồi”.
Bích Hoa cũng không thèm nhìn Thái Thượng Lão Quân, hai mắt chỉ chăm chú nhìn tôi.
Thái Thượng Lão Quân cầm hạt châu, vui vẻ nói: “Thượng thần yên tâm, nếu
không có gì xảy ra, chắc là đêm nay Thượng tiên Bích Hoa có thể hoàn
toàn tỉnh lại”. Đại khái là Lão Quân quá phấn khởi, ông ta siết cổ tay
tôi hơi đau một chút. Bích Hoa đưa tay đẩy mạnh Lão Quân ra, kéo tôi đẩy ra phía sau che chở.
Tôi cảm thấy đau lòng, dáng vẻ chàng bây
giờ như vậy, so với trước kia kém nhiều lắm, thứ duy nhất không thay
đổi, chỉ là vẫn luôn một mực che chở cho tôi. Lão Quân đi rồi, trong
phòng chỉ