
g huynh nếu như biết vì sao tôi cười, có thể nói cho tôi biết quan điểm của huynh hay không?”.
Gương mặt Tống Thanh bình thản, cười lộ hàm răng trắng với tôi, nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi không thích, không lẽ nàng thích?”.
Tôi lau mồ hôi trên trán, trong bụng dường như bị tống vào một đống bông, thật sự giống như bị nghẹn. Tống Thanh này đúng là con giun, thế mà tôi lại để cho anh ta đoán ra. Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, ra vẻ nghiêm túc, đạo mạo nói: “Tống huynh hiểu sai rồi, tôi cười không phải vì thế, mà là cười vì cách nhìn của anh ta thôi”.
Tống Thanh cũng làm ra vẻ nghiêm túc, quang minh chính đại mà nói: “Nàng yên tâm, tôi hiểu mà”. Không, điều làm tôi lo lắng, chính là anh ta hiểu được!
Chắc là chúng tôi thảo luận có hơi sôi nổi quá, người ở bàn bên cạnh đứng dậy, gương mặt đầy vẻ giận dữ, đỏ mặt nghiêm túc, đập bàn, nam nhân giọng trầm đục quát lên giận dữ: “Đứa nào miệng còn hơi sữa mà dám cười nhạo ta, chán sống rồi hay sao!”.
Hôm nay sao lại xui xẻo như thế cơ chứ, trên hoàng lịch nhất định là viết không nên xuất hành rồi. Trở về đã là lúc mặt trời lặn, đẩy cửa ra, trong phòng có một bóng hình bé nhỏ, lao mạnh vào người tôi, khẩn trương nói: “Dì xinh đẹp, cháu đã đoán trúng rồi, anh ta đúng là kẻ trộm cướp!”.
Tiểu Hổ lấy từ trong ngực ra một mảnh vỡ màu xanh biếc, đưa tới tay tôi, giọng nói run rẩy: “Dì xem, đây rõ ràng là hung khí!”.
Mảnh vỡ nhìn vô cùng quen thuộc này đúng là một mảnh sáo ngọc, màu xanh biếc, trên mảnh vỡ có vết máu đọng lại.
Đầu óc tôi dừng như nổ tung, một lúc lâu sau mới kéo vạt áo Tiểu Hổ, run rẩy hỏi: “Con tìm thấy nó ở đâu?”.
Tiểu Hổ bị dáng vẻ của tôi dọa làm cho sợ hãi, thành thật nói: “Nó được đặt ngay dưới gối của Tống Thanh”.
Trong ngực tôi cũng có nửa cây sáo, ghép lại đại khái có thể thành một cây sáo hoàn chỉnh. Tống Thanh có vật này, lại còn họ Tống nữa, có thể là hậu duệ của Tống Tử Hiên hay không?
Nhưng mà, hôm ấy rõ ràng trong sổ ghi chép số mệnh của Ti Mệnh Thần Quân đã có ghi rồi cơ mà, Tống Tử Hiên đêm ấy đã chết, làm sao có thể có hậu duệ được cơ chứ?
Trái tim tôi giống như vừa bị đánh cho một cái thật mạnh vậy, bị đẩy đến bên vách núi cao, chỉ cần gió thổi ngang qua là sẽ lay động, chỉ cảm thấy không khí không đủ để thở. Đêm đó, dường như tôi thấy trên ngực Tống Thanh có một vết bớt màu đỏ, bây giờ nghĩ lại vết kia không phải bớt, mà là… Tôi sờ vào vết máu trên mảnh sáo vỡ, lòng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trên đời này, có thể trở thành như vậy có hai phương pháp. Hoặc là thành tiên, hoặc là thành ma.
Trên tiên giới sau khi Tống Tử Hiên chết, chỉ có một vị tiên hữu mới phi thăng, đó là Bích Hoa. Nếu như chàng không phải là Bích Hoa, thì sẽ không phải là thần tiên. Như vậy…
Chắc là gương mặt của tôi quá tái nhợt, Tiểu Hổ mới lo lắng hỏi: “Dì xinh đẹp sao vậy?”.
Tôi cố bình tĩnh lại, cố mỉm cười với Tiểu Hổ: “Trên cây sáo này rõ ràng là dính máu gà, con không cần nghĩ nhiều làm gì, trời tối rồi, đi ngủ sớm đi, không có Tôn lão bá lại đánh con đấy”.
Tiểu Hổ bị tôi gạt đã đi rồi, nhưng mà tôi không lừa gạt được chính bản thân mình. Rõ ràng lúc trước Đỗ Lang đã đồng ý với tôi sẽ để ý chăm sóc cho Tống Tử Hiên, nhưng ai mà ngờ được để ý chăm sóc cuối cùng lại thành ra như thế này.
Trong phòng Tống Thanh vô cùng trống trải, không có hành lý gì hết, chàng đứng trước cửa sổ, quạt cầm trên tay đang phe phẩy. Tôi đi vào phòng, đứng ở phía sau lưng chàng, một câu cũng không nói. Tống Thanh đột ngột quay đầu lại, khép cây quạt lại, nói với tôi: “Hôm nay đi ra ngoài dạo lâu như vậy, nhưng nàng lại chẳng mua gì cả”. Tôi cười cười. Không mua gì cũng là bình thường thôi, rủ chàng ra ngoài đi dạo vốn không phải là chủ ý của tôi mà. Tống Thanh tiếp tục nói: “Lúc đầu tôi còn cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thế nào?”. Tôi nao nao, không hiểu gì hết cả. Tống Thanh không cười nữa, gương mặt trở nên lạnh lùng: “Trong phòng tôi vốn không có nhiều đồ đạc, nàng tìm thấy cái gì rồi?”.
Tôi lúc ấy mới biết mình đã bị lộ, cũng đúng thôi, Tống Tử Hiên thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể đánh lừa chàng được cơ chứ.
“Chàng thật ra giấu tôi kỹ thật đấy”. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, muốn hỏi chàng những ngày đã qua sống như thế nào, nhưng rồi lại cảm thấy khó mà mở miệng hỏi cho được, bỏ đi lâu như vậy, nhưng thật ra tôi chưa bao giờ đi tìm chàng hết cả, nếu không phải lần này là chàng tìm thấy tôi, sợ là tôi sẽ quên mất chàng luôn. “Thật ra tôi vẫn không biết chàng là Tống Tử Hiên. Chàng…”.
Tống Tử Hiên cười lạnh lùng: “Nếu như nàng quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút, nàng đã sớm phát hiện ra rồi. Ở trước mặt nàng, tôi chưa bao giờ giấu diếm chuyện gì hết cả, tiếc rằng lâu như vậy, nàng mới biết tôi là Tống Tử Hiên”.
Tôi cúi đầu, cảm thấy áy náy. Giọng chàng vô cùng đau buồn, khiến tôi nghe mà cảm thấy đau đớn. “Chuyện này, là tôi thiếu nợ chàng”. Vốn chàng có thể sống đến hơn tám mươi tuổi, nhưng lại chỉ vì sự xuất hiện của tôi, mà sinh mạng của chàng đã ngừng lại trong đêm hôm đó. Ngẫm nghĩ, thời gian còn lại của tôi cũng không còn bao