
vẻ kỳ quặc, chẳng lẽ là lại có chuyện gì không
đúng hay sao. Đứa bé do tôi mang thai, làm sao tôi lại có thể không biết được cơ chứ, tôi rõ hơn bất cứ ai. Tôi khẳng định: “Bốn tháng ba ngày”.
Tống Tử Hiên lại gật đầu, sau đó bước mấy bước, đúng lúc ánh sáng mặt trời
bên ngoài chiếu vào, chàng lại tránh đi không che cho tôi, ánh mặt trời
đúng lúc chiếu vào đầu giường, khiến tôi chói mắt không mở mắt ra được.
Tôi nghe thấy chàng nói: “A Hoàn, lần nào tôi cũng muốn tin nàng, nhưng
mỗi lần đúng lúc tôi tin tưởng nàng, vì sao nàng lại phải tàn nhẫn như
thế”.
Giọng chàng bình thản như nước, giọng điệu không nhanh không chậm, thế nhưng lại nhiễm một nỗi bi thương sâu lắng.
Tôi ngồi xuống, giữ chặt tay chàng: “Tử Hiên, tôi chưa từng dối gạt chàng”. Tay chàng lạnh đến mức làm tôi sợ hãi, dường như hàn khí đã ăn sâu cắm
rễ ở trong cơ thể của chàng rồi vậy, làm thế nào cũng không ủ ấm được.
Tống Tử Hiên nghiêng đầu, giấu gương mặt trong bóng tối: “Cũng đúng,
nàng chưa từng lừa dối tôi, từ đầu cho đến giờ đều là tôi tự mình đa
tình mà thôi”. Chàng không đợi tôi nói gì nữa, bước vội ra ngoài, không
hề quay đầu lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, tôi kéo chăn đắp
kín người. Bây giờ rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, thế mà tôi lại cảm
thấy có vài phần lạnh lẽo.
Ánh mắt của Tống Tử Hiên vừa nãy có
chút không thích hợp, tôi dường như cảm thấy có chút quen thuộc. Dáng vẻ muốn nói lại thôi đó, giống như không lâu trước đấy, tôi mới nhìn thấy.
Mặt trời đi đến giữa bầu trời, rồi lại chậm chạp lặn về phía tây, dần dần
chìm xuống dưới đường chân trời. Đèn trong phòng của Tống Tử Hiên sáng
suốt đêm, chưa từng tắt. Tôi nghĩ nguyên một đêm, mà cũng vẫn không hiểu chàng nói tôi đã lừa chàng chuyện gì. Ánh đèn trong phòng xuyên qua khe cửa lọt ra ngoài, có mấy con đom đóm bay lượn xung quanh. Tôi gõ cửa,
yên lặng chờ đợi một lúc, rồi mới đẩy cửa đi vào. Tống Tử Hiên ngồi
trước bàn quay lưng về phía tôi, trong tay cầm một đoạn sáo vỡ.
Thấy tôi bước vào, chàng cũng không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ vừa nhìn đoạn sáo trong tay vừa nói: “Từng có một người, vì một câu nói của một người mà ngốc nghếch chờ đợi một trăm vạn năm, còn vọng tưởng sẽ có một ngày
nào đó, chỉ cần ở vị trí cao quý giống như người kia, thì thật sự có thể ở gần nàng”. Vết máu trên đoạn sáo vỡ dưới ánh nến trở nên chói mắt,
“Cuối cùng hóa ra là người đó đã đánh giá bản thân quá cao, cứ nghĩ là
người kia đang đợi mình, lại còn chính miệng buông tha cho một cơ hội dễ như trở bàn tay, chỉ đơn giản vì phát hiện thấy ánh mắt không tình
nguyện của nàng. Lúc đó trong lòng anh ta còn đang nghĩ: sao nàng có thể không nhận ra tôi được cơ chứ. Nàng nói xem, anh ta nếu như không ngốc, có phải là rất ngây thơ hay không? Chưa từng để ở trong lòng, thì tất
nhiên là không nhận ra rồi”.
Một con muỗi bay qua trước mặt tôi, rồi lại bay đi chỗ khác, tôi thở dài.
Tống Tử Hiên tiếp tục nói: “Đời này nếu như nói có chuyện gì khiến anh ta
hối hận nhất, thì chính là chuyện anh ta chẳng có gì thuộc về mình hết
cả”.
Tôi ngẫm nghĩ người mà Tống Tử Hiên nói chắc là chính bản
thân chàng, mà người mà chàng chờ chính là tôi. Nhưng mà, tôi có từng để lộ ra ánh mắt không muốn lúc nào đâu? Ý nghĩ trong đầu loạn hết cả lên
dính vào nhau như hồ dán, khiến tôi cảm thấy đau đầu. Tống Tử Hiên cười
“ha ha”, đứng lên đối mặt với tôi: “A Hoàn, nàng dám tới tìm tôi một
mình, không sợ tôi làm cái gì với nàng hay sao?”.
Tôi kinh ngạc,
đột nhiên phát hiện bản thân không thể cử động. Chàng mỉm cười với tôi,
cởi đai lưng của bản thân ra. Không có Tinh Nguyên Châu, thật ra tôi chỉ còn là một cái xác không mà thôi, nhìn thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra không chịu được một dù chỉ là một cú đánh.
Không thể ngờ được
lại có một ngày Tống Tử Hiên ra tay với tôi. Tôi lạnh lùng nói: “Tử
Hiên, chàng vốn là phải hiểu rõ rồi chứ, thật ra làm như vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nếu như chàng thật sự làm ra chuyện gì, sau này cho
dù là trên trời hay dưới đất, tôi cũng sẽ truy sát chàng đến cùng”.
Nếu có thể cử động, tôi nghĩ, tay của tôi chắc đang run rẩy. Vẻ mặt của
Tống Tử Hiên cuối cùng cũng biến đổi, tay chàng đang đặt ở hông dừng
lại, đứng đó một lúc lâu, rồi lại khôi phục lại gương mặt mỉm cười như
lúc trước, ánh mắt lạnh lùng: “Thật ra vừa rồi tôi đã nghĩ, không biết
nàng sẽ phản ứng như thế nào, cũng không ngờ được, hóa ra lại là phản
ứng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Quả nhiên, nàng cho dù là lừa gạt
tôi cũng không muốn”.
Tôi cảm thấy suy nghĩ của chàng có vấn đề,
chẳng lẽ khi ta gặp phải tình huống này, còn phải cười nói chàng đã làm
tốt lắm? Chẳng lẽ sau này khi lại gặp phải chuyện như thế này, tôi còn
phải cười cảm ơn chàng hay sao?
Thế giới này vốn đầy những kẻ
ngụy biện xảo trá, nhưng người nói năng mà không thèm để ý gì đến lý lẽ
như chàng, tôi vẫn là gặp lần đầu. Tôi cười “ha ha”, hận không thể bước
đến tát cho chàng một cái: “Chàng muốn tôi phản ứng như thế nào? Chi
bằng đi tìm thím A Hoa đi, để xem thím ấy có thể phản ứng vừa ý chàng
hay không!”