
bà khi bà nằm xuống. Bà rất
khâm phục lý luận xác đáng của Nhân Kiệt nhưng bà vẫn chưa đầu hàng. Bà
nói :
- Ấy là việc riêng trong gia đình ta . Ta sẽ quyết định .
Nhân Kiệt bồi thêm một đòn nữa :
- Xin Bệ Hạ đừng quên rằng tất cả thiên hạ đều thuộc về Bệ Hạ. Vậy đâu
còn chuyện riêng hay chuyện chung nữa. Vấn đề chọn người kế vị ảnh hưởng lớn đến Hoàng tộc cũng như trăm họ trong nước. Nó liên quan đến sự an
nguy của xã tắc và phải được giải quyết một cách minh bạch. Hoàng tử
Triết và Đán do chính bệ hạ sinh ra, dĩ nhiên Bệ Hạ nên chọn làm người
nối nghiệp.
Đã từ lâu Võ Hậu lưỡng lự trong vấn đề này. Giờ đây
bà bắt đầu cảm thấy Nhân Kiệt có lý. Bà phải chọn hoặc làm mẹ hoặc làm
dì của vị vua tương lai, đằng nào an toàn hơn ?
Một ngày kia bà hỏi Nhân Kiệt :
- Giữa Triết và Đán, nên chọn ai ?
Vẫn với lối lập luận vững chắc, rõ ràng, Nhân Kiệt trả lời :
- Dĩ nhiên nên chọn Triết vì Triết là anh .
Hoàng tử Triết , hiện là Lư Lăng Vương, đã xa Võ Hậu mười bốn năm liền. Nhờ
lời đề nghị của Nhân Kiệt, Triết và vợ được triệu hồi về Kinh đô , nhưng việc nãy được giữ bí mật.
Mọi người chỉ biết láng máng rằng Triết bị bệnh và phải về Kinh đô để chữa.
Riêng Triết là một con chim đã bị tên, thấy cây cung là sợ. Chàng tuân lệnh
trong sự sợ hãi lo âu . Chàng không hiểu lần này về Kinh đô, số phận
chàng sẽ ra sao ?
Một lần nữa Nhân Kiệt vào cung để nhắc nhở Võ
Hậu nên có ý định dứt khoát. Ông hồ nghi , không hiểu tại sao Võ Hậu lại phải giữ bí mật chuyện triệu hồi Triết về làm Thái tử. Bà còn có ẩn ý
gì chăng ?
Nhân Kiệt lại phải dùng đến tài hùng biện của mình để thuyết phục Võ Hậu.
Ông khéo léo khơi động tình mẫu tử đang tiềm tàng trong lòng bà. Cuối cùng
bà nghe theo lời ông, không hiểu vì tình mẫu tử thiêng liêng hay vì bà
muốn sau này có người hương khói phụng thờ.
Bà lên tiếng gọi Triết, và chàng bước ra từ sau một tấm màn.
Bà thân mật nói với Nhân kiệt :
- Ta trả Thái tử cho khanh đó ?
Nhân Kiệt và Triết đều quì xuống tạ ơn .
Nhân Kiệt không quên chúc mừng bà đà có một quyết định sáng suốt.
Ông nói :
- Chuyện này không nên giữ bí mật.
- Khanh có ý kiến gì hay ?
- Theo hạ thần, Bệ Hạ nên cho dân chúng chứng kiến cuộc trở về của Thái
Tử, Bệ hạ nên tổ chức một cuộc tiếp đón long trọng để ngôi Thái Tử được
công khai thừa nhận.
Võ Hậu nhất nhất nghe theo sự xếp đặt của Nhân Kiệt.
Cuộc tiếp đón Thái Tử được tổ chức vào tháng ba năm 698.
Quá thất vọng vì giấc mộng làm vua đã tan theo mây khói, Thừa Tự sinh bệnh và chết vào tháng mười một năm đó .
Riêng Đán rất vui lòng nhường ngôi Thái Tử cho Triết.
Năm sau tôi và các con của chú Đán rất vui mừng được rời khỏi hậu cung để
sống đời tự do như trước. Lúc đó tôi đã hai mươi chín tuổi và đương kim
Thánh Hoàng - con của chú Đán - mới mười bốn tuổi .
Tôi cảm thấy
mình không khác một con chim vừa sổ lồng. Đáng lẽ tôi phải rất khích
động vì được tự do dạo phố, nhìn lại các cửa tiệm của các khu dân cư
đông đúc, nhưng sự thật trái lại. Dường như lòng tôi đã nguội lạnh từ
lâu . Mọi việc trên đời đối với tôi đã trở nên tầm thường. Phải mất mấy
năm trời tôi mới bỏ được thói quen ít nói, thận trọng và nhút nhát, để
sống lại cuộc đời bình thường.
Địch Nhân Kiệt đã già. Cuộc đời
ông là một chuỗi ngày tận tuỵ hy sinh cho xã tắc. Võ Hậu rất kính nể ông và coi ông như người trong Hoàng tộc. Trong tất cả các cuộc họp mặt,
ông đều được đặc biệt tôn kính. Võ Hậu không gọi ông bằng tên hay bằng
chức vụ, mà gọi ông là Quốc Lão để tỏ rõ địa vị cao quí của ông .
Tuy Triết đã được chọn làm người kế vị . Nhân Kiệt thấy rõ sẽ còn xung đột
giữa họ Lý và họ Võ , vì quyền hành vẫn do họ Võ nắm giữ . Ông tự hỏi
cuộc xung đột sẽ kết thúc ra sao ? Nhưng có một điều ông biết chắc là
phải cần đến những người tích cực hoạt động và can đảm phi thuờng mới có thể giải quyết vấn đề. Võ Hậu triệt để nghe lời tiến cử của ông , nên
xung quanh ông đã có môt đám người dám nói dám làm; sẳn sàng đoàn kết để đương đầu với mọi biến cố . Còn ai giàu kinh nghiệm và can đảm hơn Nguỵ Viễn Chung . Còn ai hăng say với nhiệm vụ bằng Diêu Sủng và Tống Cảnh .
Nhưng điều khiến cho Nhân Kiệt bận tâm hơn cả là làm thế nào lật đổ nhà Chu . Ông cần phải có những người tâm phúc.
Người đầu tiên ông nghĩ tới là Trương Giản Chi, một bạn thân từ hồi còn nhỏ.
Hiện thời Giản Chi chỉ giữ một chức quan nhỏ. Nhân Kiệt biết rõ Giản Chi là người thâm trầm, ít nói, nhưng tài ba xuất chúng. Hai người có chung một ý nguyện khôi phục nhà Đường.
Một ngày kia Võ Hậu bảo Nhân Kiệt tìm một người có khả năng để giữ một nhiệm vụ quan trọng.
Nhân Kiệt hỏi :
- Tâu Bệ Hạ, người đó phải như thế nào ?
- Y phải tài ba hơn người , nghĩa là phải nghĩ và hành động trước người khác.
- Nhiệm vụ của người đó là gì, tâu Bệ Hạ ?
- Y phải văn võ kiêm toàn, vừa có thể điều khiển việc triều chính, vừa có thể làm Nguyên soái nơi trận mạc.
- Vậy thì không ai bằng Trương Giản Chi .
Không hiểu Võ Hậu nghĩ sao, bà hạ lệnh cho Giản Chi về giữ chức Trưởng quan
tại một