
phạm một lúc mấy tội
nặng : cưỡng đoạt , hối lộ, bất công, cướp vợ người, v.v.
Khi họ
Lại bị bắt , toàn thể dân chúng Lạc Dương vui mừng hớn hở. Mọi người đều muốn uống máu, nhai xương gã cho hả dạ. Gã đã giết không biết bao nhiêu người và phá tan vô số gia đình vô tội.
Hứa Ngọc Cung và các
Pháp quan khác buộc tội gã dễ dàng. Bản án của gã được gửi lên Võ Hậu để bà phê chuẩn, nhưng đã mấy ngày bà vẫn chưa đả động tới.
Toàn
thể dân chúng Kinh đô đều nôn nóng chờ đợi quyết định của bà. Họ thắc
mắc không hiểu số phận của họ Lại sẽ ra sao ? Nếu gã bị xử tử thì bao
giờ mới hành quyết .
Trong khi đó, tên hầu cận của Võ Hậu cũng
sốt ruột không kém. Y từng bị họ Lại bắt, và suýt bị giết. Y vẫn căm họ
Lại từ lâu . Một hôm y đánh xe cho Võ Hậu dạo chơi và lựa lời nhắc khéo
bà :
- Sao Bệ Hạ chưa phê bản án của họ Lại ? Dân chúng đang nóng lòng chờ đợi.
- Gã có công lớn với triều đình. Ta còn đang xét lại.
- Nhưng tội của gã chất cao như núi. Các oan hồn đang lởn vởn khắp nơi .
Tất cả triều thần cũng đang mong đợi sự chấp thuận của Bệ Hạ .
Họ Lại bị bịt miệng và đem ra pháp trường.
Từ sáng sớm một biển người đã túc trực quanh pháp trường để chờ xem cuộc
hành hình một tên ác ôn chuyên hành hình người khác. Khi đầu họ Lại rơi
xuống , đám đông bổng rú lên vang động một góc trời. Họ reo họ như những người điên . Họ vui mừng vì từ đây họ sẽ ăn ngon, ngủ kỹ, không còn
những đêm mất ngủ vì chợt nhớ tới hình ảnh của họ Lại. Tên hung thần
cuối cùng đã ra đi . Họ xông vào pháp trường cướp thi thể của họ Lại. Họ cấu xé, họ đạp, họ đá cái xác không hồn : cho đến khi chỉ còn là đống
thịt xương nhầy nhụa. Có người còn móc mắt hay vặn một khúc xương của họ Lại rồi ném xuống một cách hả hê .
Đến bây giờ Võ Hậu mới hiểu
rõ thế nào là lòng căm phẫn của dân chúng. Để vỗ về họ , Võ Hậu xuống
chiếu tru di cả gia quyến họ Lại.
Sau cái chết của tên hung thần, bầu không khi trở nên êm ả khác thuờng, không còn cảnh tố cáo hãm hại lẫn nhau .
Võ Hậu lấy làm ngạc nhiên vì không thấy các triều thần thi nhau báo cáo về các cuộc phản loạn như trước nữa. Thừa Tự cũng hết lộng hành và mọi
người đều cảm thấy dễ thở .
Trong thời kỳ khủng bố, quần thần lúc nào cung nơm nớp lo sợ. Mỗi buổi sáng khi vào triều, họ thường dặn dò
vợ con : Không biết hôm nay trong triều sẽ xảy ra chuyện gì và chiều nay ta có về được đến nhà không ?
Dù là quan to họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào vì tội phản nghịch ; và một khi bị bắt, chắc chắn họ sẽ ra
đi không bao giờ trở lại.
Thừa Tự hết nơi bám víu .
Bước đầu của Nhân Kiệt là giải quyết dứt khoát việc chọn người kế vị . Thừa
Tự không hy vọng gì tranh ngôi Thái Tử vì bao nhiêu công trình sắp đặt
của hắn trong một phút đã trôi theo dòng nước . Vì một sự bất cẩn , họ
An đã tự mổ bụng và làm lộ âm mưu vu khống Thái tử Đán của hắn. Hơn nữa, Nhân Kiệt đang vận động để Triết và Đán lần lượt nối ngôi Võ Hậu. Việc
này tuy khó nhưng theo Nhân Kiệt không phải là không làm được. Trong khi đó Võ Hậu cũng chợt nhận ra tình thế không ổn .
Làm thế nào một người đàn bà có thể lập ra một triều đại mà không cần đến con trai làm người kế nghiệp ?
Vấn đề thật nan giải. Con bà họ Lý , còn cháu bà họ Võ. Không lẻ bà truyền
ngôi cho cháu mà không truyền ngôi cho con ? Tuy bà có gán họ Võ cho
Đán, nhưng đó chỉ là giả tạo . Dù sao chàng vẫn thuộc họ Lý và là người
của nhà Đường.
Võ Hậu suy nghĩ rất nhiều. Bà có hơn mười người
cháu. Bà muốn truyền ngôi lại cho Thừa Tự hoặc Tạm Tư vì chúng là cháu
nội của thân phụ bà. Nhưng cứ mỗi lần bà trông thấy mặt chúng, trái tim
bà như cứ chìm hẳn xuống. Điệu bộ của chúng vừa có vẻ bợ đở, vừa có vẻ
hợm hỉnh , khúm núm với người trên , hống hách với kẻ dưới. Càng kiểu
cách bao nhiêu , chúng càng làm cho mọi người chán ghét khinh bỉ bấy
nhiêu .
Riêng Nghi Tăng , một người cháu khác, tuy có cao vọng
nhưng thân hình loắt choắt, xác xơ, không khác gì một người bù nhìn cắm ở ngoài ruộng để doạ đám chim xuống ăn thóc.
Những người còn lại
trông còn tệ hơn Nghi Tăng . Chúng ăn mặc cách nào cũng giống bộ xương
khô, chẳng có nét nào giống một vị Hoàng đế. Ngoài ra, chúng chỉ là một
bọn hèn nhát, ngu xuẩn và vô học.
Trong đám cháu. Võ Hậu tương đối ưa Tam Tư hơn cả. Bà muốn lập y làm Thái tử và hỏi ỷ kiến quần thần.
Nhân Kiệt cực lực phản đối.
Ông đánh đòn tâm lý :
- Bệ Hạ nên chọn một trong các Hoàng tử làm người kế nghiệp. Như vậy sau
này bài vị của Bệ Hạ mới được đặt trong nhà Thái miếu và thờ phụng đúng
lễ nghi đời này qua đời khác . Các Hoàng đế chỉ thờ cha chú , chưa có vị Hoàng đế nào thờ dì -em mẹ- tại nhà Thái miếu. Ngoài ra xin Bệ Hạ hãy
xét lại xem , con thân hay cháu thân hơn ? Dù con có ngỗ nghịch, nhưng
chưa chắc cháu đã nhớ ơn dì mãi mãi.
Cũng như trăm ngàn người đàn bà khác, Võ Hậu bắt đầu lo rằng khi chết đi sẽ rơi vào cảnh mồ hoang mả lạnh, quanh năm không ai hương khói thờ phụng. Bà rất sợ phải làm hồn
ma đói khát. Ngoài ra, Võ Hậu linh cảm thấy những người như Tam Tư hoặc
Thừa Tự rất có thể sẽ quên hoặc làm nhục