
ầm mình trong biển
lửa.
Từ đằng xa những người đi xem hội có dịp chứng kiến một
cảnh tượng huy hoàng. Một cột lửa cao hàng mấy trăm mét đỏ rực một góc
trời. Bức hình Phật bằng vải đã bị gió thổi rách cũng bắt các tàn lửa và bốc cháy đùng đùng.
Dân chúng reo lên : Mũi ông Phật cháy rồi !
Và tất cả đều cười rộ.
Mùi sơn và mùi máu hoà lẫn với mùi gạch ngói ; bầu không khí nóng hừng hực như sắp vỡ ra .
Khi bình minh ló dạng, các cây gỗ khỗng lồ hãy còn ầm ỉ cháy, thỉnh thoảng
còn nghe tiếng lách tách, những chỗ cháy dở lâu lâu lại bùng lên đây đó. Hình chim phượng nạm vàng , ở trên nóc Minh Đường bị lửa nung chảy,
trông méo mó rất tức cười .
Sư Hoài Nghĩa đã gây ra đám đại hoả
tai này để cho Võ Hậu một bài học về cái tội dám lơ là với gã. Vả lại
trong óc tưởng tượng bệnh hoạn của gã , một đám cháy lớn chắc chắn phải
rực rỡ, huy hoàng lắm .
Liệu Võ Hậu có trừng trị gã sư điên không ? Gã biết bà không dám. Bà xấu hổ và buồn bực. Bà biết ai đã gây ra vụ
này và lý do đưa tới hành động điên rồ đó. Bà giải thích với quần thần
rằng , một vài người thợ đã vô ý gây hoả hoạn và bà ra lệnh xây lại toà
Minh Đường dưới quyền điều khiển của sư Hoài Nghĩa.
Tuy bất mãn,
bà không muốn đụng chạm tới nhà sư vì biết gã dám đem những chuyện xấu
xa của bà ra rêu rao cho mọi người biết. Võ Hậu tự trách mình nhẹ dạ để
đến nỗi mắc vào tay một tên lưu manh, đàng điếm và thô bỉ. Bà biết không thể đem Hoài Nghĩa ra xét xử vì chắc chắn sẽ có nhiều chuyện lem nhem
bị đổ bể. Dân chúng đã biết được , họ sẽ bàn tán khắp nước. Bà sẽ làm
trò cười cho thiên hạ như từng xảy ra khi Hà Tường Hiển bỏ chạy trên
đường tới pháp trường đã nói trên đoạn đầu. So với họ Hà, gã sư điên còn biết nhiều chuyện gấp bội. Một khi gã đem ra kể hết, lập tức bà biến
thành nữ hoàng dâm đãng nhất lịch sử. Vậy cách hay nhất là phải giết gã.
Tuy Võ Hậu làm ngơ, Châu Cửu vị pháp quan đã viết thư cho Võ Hậu phản đối
chế độ khủng bố . Truy tố Hoài Nghĩa về tội kết đảng hàng ngàn giang hồ
mãi võ , để mưu đồ những chuyện bất chánh. Ông yêu cầu Võ Hậu đưa gã ra
xét xử.
Võ Hậu có vẻ lưỡng lự, bà nói :
- Có cần thiết lắm không ?
Chầu Cữu cương quyết :
- Thần cam đoan Sư trưởng đền Bạch Mã đang mưu toan bất chánh. Thần có rất nhiều điều muốn hỏi y .
Võ Hậu suy nghĩ một lát rồi trả lời :
- Được rồi, khanh về đi . Trẫm sẽ giao y cho khanh .
Châu Cữu ra về, lòng buồn bực. Ông không tin rằng Võ Hậu sẽ chịu giao Hoài
Nghĩa cho ông. Nhưng thật bất ngờ vài ngày sau Hoài Nghĩa tới. Gã buộc
ngựa ngoài cỗng rồi lửng thửng đi vào nơi làm việc của ông . Vào đến nơi gã kiếm một chiếc trường kỷ rồi thản nhiên nằm xuống, nhếch chân lên
cao và cười hô hố.
Khi Châu Cữu gọi gã vào phòng thẩm vấn. Gã thình lình đứng bật dậy chạy ra ngoài cỗng và nhảy lên lưng ngựa dông tuốt.
Châu Cữu báo cáo lên Võ Hậu thái độ quái gở của Hoài Nghĩa, lòng đầy hồ nghi . Ông phỏng đoán chính Võ Hậu đã bày mưu bảo Hoài Nghĩa giả điên .
Võ Hậu nói với ông :
- Hoài Nghĩa mắc chứng điên . Thôi khanh đừng bắt tội y làm gì . Khanh có thể trừng trị các tên khác tại đền Bạch Mã. Trẫm cho khanh toàn quyền
hành động.
Châu Cữu không biết làm sao hơn đành phải nhận lời.
Ông đem bọn đầu trâu mặt ngựa đàn em của Hoài nghĩa ra xử và đuổi chúng
đi thật xa .
Công chúa Thái Bình biết mọi chuyện, và kiếm Võ Hậu
để bàn luận. Nàng cũng có những ý tưởng giống mẹ, sợ Hoài Nghĩa sẽ làm
lộ chuyện ra ngoài. Nàng cũng đã có một thời kỳ điên đảo mê ly cùng gã,
và nàng không muốn gã đem bùn trát vào mặt nàng.
Nàng bảo Võ Hậu :
- Sao mẹ lại để tên đầu trọc làm loạn như vậy ? Mẹ nên thường xuyên trông chừng hắn và bắt hắn phải kín miệng.
Võ Hậu cười gượng :
- Không đơn giản như con tưởng đâu. Mẹ biết làm gì bây giờ ?
Mặt công chúa bỗng đanh lại :
- Được rồi, mẹ để hắn cho con . Con sẽ lo vụ này. Hắn đã muốn vậy thì dễ làm.
Võ Hậu hiểu ý con, bà dặn :
- Được lắm, con phải cẩn thận.
Công chúa Thái Bình gởi giấy cho Hoài Nghĩa bảo gã vào gặp Võ Hậu để bàn về
chuyện xây lại toà Minh Đường . Sau đó nàng bố trí hơn một chục thị nữ
khoẻ mạnh trang bị gậy gộc và giây thừng để chờ Hoài Nghĩa.
Mặt khác nàng nhờ Ngọc Ninh cháu Võ Hậu, anh họ công chúa , bí mật bố trí một toán thị vệ để tiếp ứng.
Tới giờ hẹn, nàng ra trước điện Chiêu Dương để đón đường.
Hoài Nghĩa rất do dự khi nhận được giấy của Công chúa Thái Bình, nhất là vừa xảy ra vụ các đàn em của gã bị đổi đi xa . Cuối cùng, gã quyết định vào cung vì tin rằng Võ Hậu chưa dám hạ độc thủ, bằng chứng là bà vừa bày
mưu cho gã thoát khỏi tay Châu Cửu . Dù sao gã cũng phải thận trọng. Gã
cưỡi ngựa vào cung bằng cỗng phía Bắc, mang theo một số quân hầu. Vừa đi gã vừa trông chừng xung quanh để đề phòng bất trắc. Qua khỏi cỗng tới
một khu vườn rộng. Gã cho ngựa đi dọc theo một chiếc ao nhỏ và tiến về
khu nội cung gồm các toà nhà thông với nhau bằng những hành lang vòng
vèo có mái che . Gã đưa mắt dò xét bốn phía và thở phào nhẹ nhõm khi chỉ thấy mấy đứa thị nữ như thuờng lệ .
Công chúa Thái Bình đang đứng