pacman, rainbows, and roller s
Tình Yêu Của Chúng Ta

Tình Yêu Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323643

Bình chọn: 10.00/10/364 lượt.

hịch lóe lên trong đầu cô, cô ngửa mặt lên hỏi anh

- Vậy anh nghĩ sao ?

- Tất nhiên là cả hai thì càng tốt – Anh khẽ cười, rồi đột nhiên anh nghe thấy cô nói – Bức ảnh đó anh treo ở đâu vậy ?

- Bức ảnh gì ? – Tuy biết ý cô là chỉ cái gì, nhưng anh vẫn cố tỏ ra không biết gì.

- Hừ, anh dám treo ảnh của em trong này, anh để nó ở đâu rồi ?

Lúc này anh lại thầm thấy may mắn cô không nhìn thấy, nếu không cô mà

thấy bộ dạng đỏ mặt của anh lúc này chắc anh sẽ muốn chết mất.

Anh kéo cô đi về một phía trong phòng, rồi nhẹ nhàng đặt tay cô lên trên bức ảnh đó. Cô sờ sờ bức ảnh, hốc mắt hơi đỏ, rồi hỏi anh

- Chụp lúc nào vậy ? Có phải lúc đó em đang cười không ?

- Lúc sinh nhật của em.

- Anh chụp trộm em sao ? – Nhi ngạc nhiên hỏi

- Không tính là chụp trộm, anh chụp trước mặt em, không lén lút – Anh rất minh bạch giải thích.

- Phong, anh có giận em không ? – Nhi nhẹ giọng hỏi – Việc em bỏ đi ấy

Anh im lặng, Nhi có thể cảm nhận được tim mình đập thình thịch. Mãi lúc lâu sau anh mới trả lời

- Đã từng, anh giận vì em bỏ đi, nhưng sau đó lại cảm thấy rất nhớ, anh

thực sự rất nhớ em. Mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn tấm ảnh của em mà nhớ

em. Anh giận em, vì em bỏ đi mà không biết chăm sóc bản thân, nếu như em vui vẻ có lẽ anh sẽ không giận, nhưng tại sao sau khi rời khỏi anh, lại để bản thân mình ra như vậy ? – Anh vuốt ve đôi mắt của cô, đôi mắt đã từng nhìn anh tràn đầy tình yêu, giờ lại không thể nhìn thấy gì nữa.

Không ai biết sự đau lòng trong anh. Mỗi sáng khi thức dậy, bên cạnh anh không có ai, chiếc giường đôi cũng trở nên lạnh lẽo. Mỗi bữa ăn, chỉ có mình anh, đối diện anh không còn nụ cười ngây ngô nữa. Mỗi khi kí kết

thành công, lại là sự trống rỗng trong lòng vì nhìn lại quanh mình, cô

đã không còn ở bên cạnh nữa.

Nhi để mặc cho anh vuốt ve mắt mình, cô thực sự thấy hối hận, sao lúc đó lại bỏ đi. Nhưng có lẽ nếu như cô không rời đi, thì cô mãi mãi cũng sẽ

không biết tình yêu của anh dành cho cô lại sâu đậm như vậy

**

Khi hai người về đến nhà, Nhi để yên cho anh làm bữa tối, còn cô thì

ngồi ở phòng bếp, lặng yên như vậy nhưng lại khiến cho Phong cảm thấy ấm áp. Ít nhất anh còn có thể biết cô đang ở bên anh.

Nhi cố gắng thử tưởng tượng hình ảnh Phong trong phòng bếp. Cô nghĩ đến

cảnh tượng Phong với khuôn mặt điển trai, lạnh lùng, đeo trên người

chiếc tạp dề, nấu cơm trong phòng bếp. Cô phì cười ra tiếng. Nghe thấy

tiếng cười của cô, Phong quay người lại, hỏi cô

- Em cười cái gì ?

- Haha, không có gì.

Biết cô nói dối, anh đến bên cạnh, hai tay cầm hai bến má của cô, hỏi tiếp

- Khai ra mau, nếu không tí nữa anh sẽ thanh toán nợ cũ lẫn nợ mới với em cả thể

- Em chỉ đang thử tưởng tượng đường đường một Tổng giám đốc lạnh lùng

như anh, ở trong bếp, trên người đeo tạp dề. Haha – Nhi vừa nói vừa

không ngừng cười

- Cô Lâm Mẫn Nhi, trên người tôi không đeo tạp dề.

Bị hất cho gáo nước lạnh, Nhi dừng cười, bĩu môi

- Anh không biết khi nấu cơm cần phải đeo tạp dề sao ?

- Có vậy sao ?

- Anh… anh đúng là… em không nói chuyện với anh nữa – Cô hậm hực, bỏ ra ngoài phòng khách

Phong nhìn theo bóng cô, trong lòng thầm nghĩ : "Em có phải quay lại bên anh thật rồi không ?"

Khoảng nửa tiếng sau, Phong bê thức ăn ra ngoài phòng khách. Lúc này anh mới cảm thấy thực sự hạnh phúc. Bây giờ, mỗi khi ăn cơm, anh đều thấy

cô ngồi bên mình, mỗi sáng thức dậy tuy không phải thấy cô nằm trong

lòng mình nhưng vẫn được thấy cô trong ngôi nhà này. Với anh, thế này là quá đủ rồi.

Xong bữa cơm, Phong vào phòng làm việc, Nhi không có việc gì để làm, nên đành vào trong phòng ngủ. Như khi cô ở Mĩ, còn có An để cho cô nói

chuyện, giờ cô không có gì để làm, hai tay cảm thấy buồn buồn. Lúc này

cô lại thấy thật buồn, nếu như hai mắt cô có thể thấy được mọi thứ rõ

ràng, thì ít ra bây giờ cô còn có thể làm chút việc cho đỡ nhàm chán.

Mở cửa phòng ngủ, Nhi men theo trí nhớ của mình tiến về phía phòng học, nay đã thành phòng làm việc của Phong.

Phong thấy Nhi vào, vội vã đến bên cô hỏi

- Sao vậy ? Không ngủ được sao ?

Anh dắt cô đến bên ghế sô-pha, cô tự động ngồi xuống đùi anh.

- Ừhm, không ngủ được.

- Vậy chúng ta về phòng nhé.

- Không cần, anh còn việc phải làm, không phải sao ?

- Nhưng… - Nhưng có cô ở bên thế này, bảo anh làm sao mà làm việc được.

Không hiểu ý anh, cô kéo tay anh, đẩy đẩy anh đến bàn làm việc rồi ngồi trong lòng anh, rất vui vẻ và hứng khởi nói

- Vậy là được rồi, anh làm việc của anh đi.

Không còn cách nào khác, Phong ôm Mẫn Nhi ngồi làm việc. Lúc đầu họ còn

nói chuyện một lúc, nhưng chỉ khoảng 1 tiếng sau, Phong không thấy Nhi

nói gì, cúi người xuống đã thấy Nhi đang ngủ say trong lòng anh.

Anh cúi đầu hôn lên má cô. Nhìn cô ngủ say trong lòng mình, lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Thấy cô cựa quậy, anh tưởng cô tỉnh ngủ, hóa ra cô

đang tìm một vị trí thoải mái hơn, rồi lại tiếp tục ngủ.

Mãi đến hơn 11h, Phong bế Nhi về phòng ngủ. Khi anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô, đang định quay người đi thì anh bị giữ lại. Tay cô tóm lấy vạt áo anh, anh nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng n