
tưởng rằng
trong 4 năm qua, anh đã đi tìm cô điên cuồng như vậy. Khóe mắt cô có
chút xót, khi nước mắt gần như sắp rơi xuống, cô ngước mắt lên, ngửa đầu lên để nước mắt không rơi xuống
- Anh ấy thật quá ngốc – Nhi cười
- Đúng vậy, cậu ấy ngốc, nhiều khi anh thấy cậu ta còn ngốc hơn cả em, nhưng đó là vì cậu ta yêu em, còn em là ngốc bẩm sinh
Nghe thấy vậy, Nhi phì cười
- Này, anh không cần phải nói em như vậy đâu
- Nhi, sau này đừng khóc nữa, trước mặt Phong, em chỉ cần cười, nếu có
chuyện muốn khóc, có thể kể cho anh. Đừng làm cho nó đau nữa, nó đã đau 4 năm, thế là đủ rồi – Thiên, xoa xoa tóc cô. Cứ để anh tiếp nhận những
giọt nước mắt của cô đi. Anh không cần cô cười trước mặt anh, có thể làm một chỗ dựa cho cô khi buồn, anh đã cảm thấy vui rồi.
- Em biết, nhưng mà mắt em – Nhi vẫn còn suy nghĩ chuyện này
- Yên tâm đi, bọn anh sẽ cố gắng hết sức
- Bác sĩ bên Mĩ nói là vì trong não có một khối máu tụ đè lên dây thần
kinh, nên bị ảnh hưởng đến khả năng nhìn, cũng chưa biết bao giờ mới có
thể nhìn lại được. – Giọng cô nghe rất ảo não, Thiên không đành lòng, an ủi cô
- Không sao đâu, em sẽ có ngày nhìn lại được. Không phải bây giờ em đã
thấy được ánh sáng rồi sao? Chỉ cần thêm một thời gian nữa, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên rõ ràng hơn. Tin anh đi. Trước giờ anh chưa lừa em
đúng không?
Nhi nghĩ nghĩ một lát, rồi mới bíu môi nói anh
- Có, anh từng nói dối em, 4 năm trước nhé.
- Vẫn còn giận anh chuyện đó sao? Chẳng lẽ anh trai này của em lại không đáng tin như vậy sao? – Chắc không ai có thể biết khi nói ra hai chữ
“anh trai” đó, lòng anh có bao nhiêu chua xót
- Được, vậy em tha thứ cho anh. Với điều kiện
- Điều kiện gì? – Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, anh thích dáng vẻ tươi cười này của cô hơn
- Anh phải đưa em đi chơi, ngày hôm nay.
- Ha ha, em gái, em cũng nghịch ngợm hơn rồi đấy – Anh dịu dàng, cốc nhẹ vào đầu cô. Nhìn họ lúc này trông như anh trai, em gái bình thường vậy. Khi Thiên đưa Nhi lên phòng của Phong, vừa mở cửa ra thì đã nghe thấy tiếng rống của anh
- Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không phải tôi đã nói là phải đẩy mạnh tiến độ công trình này sao?
- Bên bộ phận kinh doanh tại sao đến giờ này vẫn chưa nộp bản báo cáo?
Nghe thấy sự giận dữ của anh, các trưởng phòng đều chỉ có thể cúi đầu im lặng. Họ đều biết tính tình của vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này luôn thất thường. Rõ ràng buổi sáng vẫn còn vui vẻ, vậy mà đến giờ đã nổi điên
lên rồi. Nhưng họ cũng biết là họ sai, nên chẳng còn biết làm thế nào
nữa
Thiên nhìn thấy vậy, dắt tay Nhi tiến vào phòng, rồi kêu Phong
- Mình trả lại cho cậu cô ấy không thiếu sợi tóc nào nhé
Phong thấy hai người giờ này mới về thì hậm hực, tiến đến bên người Nhi, kéo cô về phía mình rồi hỏi
- Hai người đi đâu mà giờ này mới về? Minh và Chi đâu?
- Họ có việc bận nên sau khi ăn xong thì đi ngay rồi
- Vậy chỉ có hai người đi với nhau? – Phong liếc mắt nhìn Thiên và Nhi.
Anh biết tình cảm của Thiên, anh cũng tin tưởng Thiên sẽ không làm gì
quá đáng, nhưng theo bản năng vẫn ghen.
- Này này, cậu đừng có nghĩ lung tung. Mình chỉ là đưa Nhi đi chơi mà
thôi. – Thiên nhún nhún vai, nhìn hình ảnh Nhi bên cạnh Phong, hình ảnh
này rất đẹp, đẹp đến mức anh thấy đau mắt. Ánh mắt anh thoáng hiện nét
ảm đạm, nhưng anh lại giấu đi rất nhanh. Anh tiến lên vỗ vỗ vai Phong –
Mình đi đây, đừng trút cơn bực lên người họ nữa – Rồi anh hất đầu về
phía mấy vị trưởng phòng kia, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng. Trước
khi đi còn quay lại nói với Nhi – Em gái, anh về đây
- Gặp lại sau nhé – Nhi cười cười
Phong bắt lấy hai má của cô, xoay về phía mình
- Em còn cười nữa, đợi tí xem anh phạt em như thế nào.
Mấy vị trưởng phòng thấy tình hình thay đổi, đang muốn chạy ra khỏi phòng thì giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên
- Đừng quên lời tôi nói, tôi muốn thấy bản kế hoạch và bản báo cáo trên bàn tôi sáng mai.
- Dạ, dạ, chúng tôi sẽ làm ngay. – Họ gật đầu như băm tỏi rồi nhanh chóng chạy ra ngoài
Anh đặt Nhi ngồi trên đùi mình, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô, giọng giận dữ hỏi
- Em với Thiên vừa rồi đi đâu?
- Chỉ là đi chơi mà thôi. Anh làm mấy người vừa rồi sợ đó – Cô nhỏ giọng nói, hai ngón tay lại xoắn lại với nhau
- Họ đã quen rồi, không sao hết. Tại sao không gọi điện về nói gì cho anh hết ?
- Chỉ là đi chơi, uống cà phê thôi mà, không cần phải báo cáo vậy chứ ? – Như vậy có phải là hơi quá không ? Cô là đi cùng với Thiên chứ có phải
ai xa lạ đâu ?
- Cần thiết, nhỡ đâu em lại bỏ đi như trước thì sao ? – Anh thực sự rât
sợ điều này. Mấy ngày nay anh luôn bắt cô ở bên cạnh mình, chỉ sợ mắt
vừa rời khỏi cô một lúc thì cô lại chạy đi mất.
Cô biết mình đã khiến anh lo lắng, nhưng cô không ngờ cô lại tạo nên một bóng ma lớn trong lòng anh như vậy. Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng của
anh, vùi vào lòng anh nhẹ giọng nói :
- Xin lỗi, từ sau em sẽ không như thế nữa.
Ngạc nhiên vì sự chủ động của cô, anh nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô hỏi lại
- Sẽ không tự dưng lại biến mất hay là sẽ không không gọi điện thoại về cho anh như hôm nay ?
Một ý nghĩ tinh ng