
o nhẹ. Sau khi tỉnh dậy nhớ ra kể lại rằng nghe
thấy tiếng gõ cửa, nghĩ chắc là đám huynh đệ đi ăn đêm về, nào ngờ vừa mở cửa,
một bóng đen lao tới, và sau đó mình ngã xuống đất bất tỉnh.
Báo cáo xét nghiệm pháp y thi thể của Khu Đức nhanh chóng được đưa ra. Cái
chết của ông được coi là án hình sự, nghi phạm chính là đám người trong băng
nhóm của Nhiếp Nhị. Với tâm lý người già về với đất là bình yên, anh trai Khu
Đức, cũng là bố Hắc Tử quyết định ba ngày sau sẽ cử hành tang lễ.
Trong nỗi đau đớn tột độ, Hắc Tử vẫn gắng gượng lo chuyện hậu sự. Tối đó, vì
quá sơ suất, không thể bảo vệ an toàn tính mạng cho chú Đức, lòng Quang Diệu hổ
thẹn khó nói, nên cũng ra sức cố gắng.
Khương Thượng Nghiêu mấy tối chẳng chợp mắt. Sau khi pháp y kiểm tra thi thể,
anh vội vàng thông báo cho bạn bè thân thích họ hàng gần xa, bố trí lễ đường,
ngồi bên linh cữu thông đêm. Ngoài ra, trước sự buồn thảm và trầm mặc của Hắc
Tử, với anh mà nói cũng là một cuộc khảo nghiệm tâm lý lớn.
Khương Thượng Nghiêu và những người khác tổ chức tang lễ long trọng và trang
nghiêm. Những ngày này từ sáng sớm trong lễ đường, các nhân vật có đầu có mặt ở
Vấn Sơn lần lượt xuất hiện, vẻ mặt buồn bã, vòng hoa xếp tầng trong tầng
ngoài.
Nhìn tình cảnh ấy, khách tới viếng không khỏi liên tưởng tới Nhiếp Nhị sẽ bị
tử hình vào một ngày không xa. Nhiếp Nhị cùng đám đệ tử của hắn sau khi bị bắt,
cây đổ khỉ chạy, tài sản bị tịch thu bằng hết. So với cảnh này, kết cục của
Nhiếp Nhị còn thê lương hơn. Hai người họ, đấu với nhau mấy chục năm nay, lúc
này vẫn một trước một sau lên đường xuống hoàng tuyền. Người đến viếng mặt mày
nghiêm túc, nhưng không biết bao nhiêu người trong lòng vui mừng trước hoạn nạn
của kẻ khác.
Khu Đức cả đời ao ước được trở thành số một Vấn Sơn. Khương Thượng Nghiêu mặt
không biểu cảm nhìn quanh nhà tang lễ một lượt, lòng thầm nghĩ chú Đức có lẽ
cũng coi như được toại nguyện.
Đang buồn bã nhớ lại những chuyện cũ, bỗng nhiên anh bị ai đó huých nhẹ một
cái vào lưng. Lưu Đại Lỗi ra hiệu có điện thoại. Trước khi lo việc, anh đã dặn
không nhận điện thoại, giờ thấy vậy khẽ chau mày, sau đó lẳng lặng lui ra.
"Em là Hoàng Mao, em quay lại rồi."
Khương Thượng Nghiêu khẽ hít một hơi, không biết tại sao Hoàng Mao lại bất
ngờ gây chuyện sau khi đã cao chạy xa bay.
Không đợi anh hỏi, Hoàng Mao nói tiếp, "Ngày hôm đó, Tang Cẩu nghe nói mẹ em
ốm, khuyên em về nhà xem thế nào, còn cho em một trăm tệ mua đồ ăn. Em đã nghĩ
đi nghĩ lại rồi, Tang Cẩu có lẽ biết em sẽ bảo vệ Cảnh Trình, chẳng màng tới
mạng sống của mình, vì vậy muốn tách em ra. Nếu có em ở đó, không biết sự việc
sẽ thế nào? Anh Khương, em nghĩ kỹ rồi, không chạy được lâu, lẩn trốn bên ngoài
mấy năm em chịu đủ rồi, sau này còn phải cõng trên lưng cái danh tội phạm bị
truy nã để trốn tránh khắp nơi, càng khó chịu. Giờ em đang đứng trước đồn công
an, gọi điện xong em sẽ vào đầu thú. Anh Khương, anh yên tâm, em sẽ không làm
liên lụy tới anh đâu. Còn nữa, cảm ơn anh đã trả thù cho Cảnh Trình".
Đây có lẽ là lần nói chuyện dài nhất của Hoàng Mao từ khi sinh ra, thật khó
khăn cho Hoàng Mao khi phải nói một hơi hết ý. Mấy ngày không được nghỉ ngơi,
lại nghe thấy những lời như thế, Khương Thượng Nghiêu đầu đau như bị kim chích.
"Cậu đừng manh động..."
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng tút dài, Hoàng Mao đã cúp máy.
Đang lúc tang lễ, lại là một trong những đồ đệ mà Khu Đức vừa ý nhất, anh
quyết không thể bỏ đi giữa chừng. Khương Thượng Nghiêu đành cúi đầu dặn dò Lưu
Đại Lỗi, bảo cậu ta đưa người tới gần đồn công an tìm kiếm.
Đại Lỗi lặng lẽ rời đi, anh cố gắng trấn tĩnh, chăm chú quan sát cử động của
Hắc Tử. Quả nhiên, chẳng lâu sau, Hắc Tử nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức
thay đổi.
Khương Thượng Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trần của người yêu, lòng vẫn
không khỏi nghi hoặc, đặc biệt khi nghĩ đến cái kiểu "Tôi biết tất cả" của Tần
Thạnh từ khi tiếp xúc với mình tới nay, anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Anh ta thật sự không biết chuyện của chúng ta?"
"Ai vô vị tới mức hỏi chuyện ấy?" Liên quan đến sự tôn nghiêm đàn ông của
anh, Khánh Đệ đành tiếp tục mở to mắt nói dối, "Còn chuyện gì ngày mai hỏi tiếp,
em buồn ngủ lắm rồi, người mềm như bún ấy".
Cô buồn ngủ trĩu mắt, khác hẳn bộ dạng hai mắt nhắm chặt say đắm, yêu kiều
vừa rồi, anh bỗng thấy xót xa, đặt cô nằm lên cánh tay mình, dỗ dành, "Ngủ đi,
tích chút sức lực".
Khánh Đệ tức giận huých vào ngực anh một cái, "Anh đang an ủi hay muốn hăm
dọa người ta?".
Ngực anh phập phồng, buồn cười vô cùng. "Khánh Đệ, anh phải nhịn hai năm
rồi."
Những lời thì thầm bên tai của anh khiến Khánh Đệ nhớ lại hồi ức cuồng loạn,
kích thích tới mức nửa người cô đau nhức. Đôi chân nhỏ thuận thế cọ vào người
anh lập tức cảm nhận được sự khát khao của anh, cô cười xấu xa.
"Lại hứng thú rồi phải không?" Giọng anh đe dọa.
Khánh Đệ vội vàng nhắm mắt lại, "Em ngủ thật rồi".
Sự dũng mãnh vừa rồi của anh gần như đã khiến thể lực cô cạn kiệt, thực sự
quá mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo: Trong