
Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên
ngồi dậy, nhất thời cùng trán Nhiễm Nhượng Hà tạo ra “vô vàn tinh túy
lấp lánh”, hai người đồng thời phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, một người
ôm trán ngã xuống giường, một người ra sức nhu nhu, “Ngươi nữ nhân này vì
sao luôn lao thẳng về phía trước ? Một chút cũng không ôn nhu!” Nhiễm Nhượng
Hà vừa nói vừa nắm tay lướt qua đầu nàng——
“Ta chưa nói đầu ngươi cứng hội làm vỡ đầu người
khác sao, ngươi nếu không đứng gần ta như vậy, thì sao có thể va mạnh
thế được? !” Cổ Tiếu Tiếu đau tới rớt nước mắt, cái trán nháy mắt sưng đỏ
thành một mảng, Nhiễm Nhượng Hà thấy thế, vui sướng khi người gặp họa cười,
“Ngươi mặt mày hốc hác , chốc nữa bị ngươi tình nhân nhìn thấy lại trách cứ
bổn vương chiếu cố không chu toàn “
“Quốc vương… Trán ngài… Cũng…” Thị vệ hảo tâm giơ gương đồng
lên.
Nhiễm Nhượng Hà nhìn chăm chú ” chỗ sưng đỏ” trong kính,
tươi cười dần trở nên méo xẹo, liền rủa thầm một tiếng, thật sự tức giận
còn bất bình nói, ” Tướng mạo anh tuấn của bổn vương bị ngươi làm hỏng!”
Cổ Tiếu Tiếu vỗ tay cuồng tiếu, “Ha ha ha, ngươi sao
không tiếp tục đắc ý a, ngươi mau cười tiếp đi nha… Ngươi chưa từng nghe qua một
câu, cười người hôm trước, hôm sau người cười sao … Ha ha…”
“…” Nhiễm Nhượng Hà không thèm nghe nàng đắc ý cái
gì, tức giận kéo cổ tay nàng hướng ngoài cửa tha đi, muốn mất mặt xấu hổ cũng
không thể chỉ một mình hắn phải chịu.
—— Tây Bằng Đinh Luân như đứng đống lửa, như ngồi đống than
ngồi ở trong phòng tiếp khách, chỉ nghe bên tai truyền đến một chuỗi âm thanh
kêu la mơ hồ, hắn không khỏi khóe miệng giương lên đứng dậy nghênh đón… Cùng
lúc đó, Nhiễm Nhượng Hà đã kéo Cổ Tiếu Tiếu đến ngoài cửa, Cổ Tiếu
Tiếu không biết vì sao đột nhiên dừng lại, gót chân mất đà lao về phía
trước, Tây Bằng Đinh Luân tay mắt lanh lẹ tiến về phía trước từng bước tiếp
được, không cần nghĩ ngợi nói, “Ngươi… Có khỏe không?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu tự nhiên lại rụt rè như thỏ, xấu
hổ ứng thanh.
Nhiễm Nhượng Hà người cao dáng lớn đứng lặng một bên lại
bị Tây Bằng Đinh Luân hoàn toàn xem nhẹ, hắn ho khan một tiếng nhắc nhở nói,
“Đinh Luân, không nghĩ tới chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”
“Nga…” Tây Bằng Đinh Luân vẫn không chuyển mắt nhìn Cổ
Tiếu Tiếu, đã chú ý tới chỗ sưng đỏ rõ ràng trên trán, trên cổ còn có một
vết thương vừa khép miệng, còn có… một chỗ hôn ngân nhợt nhạt ở trên cổ
(em xin đính chính cái này là của lão Phong đêm trước khi hồi Vân
thành, ko mọi người lại tưởng Nhiễm ca) hắn mâu quang chợt tắt chuyển hướng
qua Nhiễm Nhượng Hà, còn chưa mở miệng lại phát hiện trên trán Nhiễm
Nhượng Hà cũng có một chút thũng khởi, Tây Bằng Đinh Luân hơi hơi nhíu mi…
Nhiễm Nhượng Hà từ trong mắt hắn nhìn ra được hờn giận, tức khắc giơ
hai tay lên giải thích nói, “Ta đối nữ nhân này không có hứng thú, đừng loạn phỏng
đoán “
Tây Bằng Đinh Luân mặt không chút thay đổi nói, “Ta lần này
đến đây…”
“Bổn vương có chút đói bụng, không bằng vừa ăn vừa nói chuyện,
như thế nào?” Nhiễm Nhượng Hà cũng không quản Tây Bằng Đinh Luân có đồng ý
hay không, tức khắc mệnh lệnh thị nữ chuẩn bị tiệc tối, hắn chính là muốn nhìn
một chút xem Tây Bằng Đinh Luân luôn luôn bình tĩnh sẽ dùng loại biểu tình
gì đối mặt với Trấn Nam Vương phi.
Tây Bằng Đinh Luân lần này có việc cần nhờ người, tự
nhiên không thể chối từ… Còn phải cố mà ra vẻ cười cười.
Chỉ chốc lát sau, tiệc tối phong phú đã bày ra trước mặt hai
người bọn họ, Cổ Tiếu Tiếu mặc dù bụng đói kêu vang, nhưng Nhiễm Nhượng
Hà chưa mời mình vào bàn, nàng đành phải đứng ở phía sau hắn vẫn không nhúc
nhích.
… Nhiễm Nhượng Hà xoay người thấy nàng không được tự
nhiên cúi đầu, mà hắn ngày thường vốn quen ở cạnh nữ nhân, giờ phút này,
lại quen tay tính ôm lấy thắt lưng Cổ Tiếu Tiếu kéo tới bên bàn…Thấy
thế Tây Bằng Đinh Luân liền đứng lên, nhắc nhở nói, “Nhượng Hà, Trấn Nam
Vương phi nên ngồi bên này đi?” … Nhiễm Nhượng Hà giật mình, mùi dấm
chua thực nồng a, bất quá hắn làm hành động này quả thật cũng không phải là
cố ý thử, đành phải ra vẻ dường như không có việc gì xua xua tay, “Nghe lời
ngươi “
Cổ Tiếu Tiếu mày nhăn thành một đoàn, tùy tiện tìm cái ghế
dựa ngồi xuống, “Các ngươi cứ tán gẫu việc của mình, coi như ta không tồn tại
“
Tây Bằng Đinh Luân ở trước mặt Cổ Tiếu Tiếu thực không
tiện mở miệng, hắn chỉ Nhiễm Nhượng Hà một chút, hảo tựa như nói: ngươi là
thực sự muốn.
Nhiễm Nhượng Hà ra vẻ vô tội nhún nhún vai, sau đó nói
thẳng vào chủ đề, “Cổ Tiểu Tiểu đáp ứng giúp bổn vương một việc nhỏ, cho
nên ta tạm thời không thể đem nàng trả lại cho ngươi, thỉnh Đinh Luân quốc
vương thứ lỗi “
Cổ Tiếu Tiếu một bên uống nước trái cây một bên đối Nhiễm
Nhượng Hà vô hạn khinh bỉ… Nghe lời này xem, là việc nhỏ sao? Cũng không biết
là ai khuya khoắt đau đến lăn lộn