
đầy đất , gào khóc thảm thiết.
Tây Bằng Đinh Luân sớm đoán được việc này sẽ không thuận lợi
dễ dàng, vì hắn hiểu được cách làm người của Nhiễm Nhượng Hà, ở trong
quan niệm của Nhiễm Nhượng Hà—— trên đời này không có việc ngồi không
mà hưởng thụ.
“Nói điều kiện đi, chỉ cần ta có thể nhất định sẽ đáp
ứng” Tây Bằng Đinh Luân trịnh trọng nói.
Nhiễm Nhượng Hà vuốt cằm tương kế tựu kế, cố ý làm khó
dễ nói, “Bổn vương vẫn đối với nữ vương Độc Thấm Tâm của Đông Thấm quốc, nhớ
mãi không quên a…”
Cổ Tiếu Tiếu một ngụm nước trái cây phun ở trên bàn, “Ta
như thế nào cảm thấy ngươi chính là một tên lưu manh hóa thân đâu?”
Nhiễm Nhượng Hà đương nhiên ứng thanh, “Người Hán các
ngươi không phải có câu danh ngôn sao, nhân không phong lưu uổng thiếu niên “
“Còn có một câu, nhân nếu tiện, tắc vô địch” (ý chửi
người khác đê tiện)
Nhiễm Nhượng Hà nghe xong lời này ngây người nửa ngày
vẫn chưa có phản ứng, chỉ vì cho tới bây giờ không có người nào dám vô lễ
với hắn như vậy, bất quá nể tình Trấn Nam Vương phi tối hôm qua giúp hắn, nhịn
nhịn, hắn không giận ngược lại còn cười, “Chậc chậc, ngươi thân là Trấn Nam
Vương phi kim quang bắn ra bốn phía, sao mở miệng ngậm miệng đều là mắng chửi
người đâu?”
“Mắng chửi người? Ta vừa mắng ngươi sao?” Cổ Tiếu Tiếu
một lòng một dạ muốn chọc giận hắn, nếu không thật sự không nghĩ ra biện pháp
nào tốt hơn để bị đuổi ra ngoài.
Nhiễm Nhượng Hà ngoài cười nhưng trong không cười hừ một
tiếng, nửa người trên như trước bảo trì bộ dáng vương giả đoan trang, nhưng
ở phía dưới khăn trải bàn… Hắn đang ở dùng chân đạp qua bắp chân Cổ Tiếu
Tiếu… Cổ Tiếu Tiếu cuũng không chịu yếu thế đột nhiên một cước dẫm mạnh
lên chân hắn, Nhiễm Nhượng Hà ăn đau suýt thét lớn một tiếng, vội vàng
lấy tay che miệng ngắn thống khổ thoát ra…
Cổ Tiếu Tiếu còn hung tợn ở trên chân hắn đạp thêm vài
cái, lại càng đắc ý rung chân, nhưng phát hiện Nhiễm Nhượng Hà cư nhiên
còn có thể nhẫn nhịn? Miệng nàng nhếch lên cười cà, kỳ quái nói, “Nhiễm
Nhượng Hà, để ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa ‘Cảm động’ đi?”
“Kể đi kể đi, bổn vương nhìn ngươi cũng không thấy đói…”
Nhiễm Nhượng Hà vừa không kiên nhẫn trả lời, vừa nhìn về phía Tây Bằng
Đinh Luân đang có chút suy tư… Tây Bằng Đinh Luân hình như đang thực suy nghĩ
biện pháp giúp hắn có được Độc Thấm Tâm, tiểu tử này cũng quá si tình a.
Cổ Tiếu Tiếu buông cái chén xuống rồi đứng lên thẳng
lên ho khan hai tiếng sưu sưu cổ họng, “Chuyện xưa ‘Đuổi người’ này kỳ thật
chỉ có một chữ…” Nàng đột nhiên hướng về phía Nhiễm Nhượng Hà, quát
lớn một tiếng “Cút”
Nhiễm Nhượng Hà rốt cục không thể nhịn được nữa ném đôi
đũa đi, “Cổ Tiểu Tiểu! Ngươi lập tức cút ngay cho bổn vương! Người tới, lập
tức lôi nữ nhân điên này ra —— “
“Được thôi! Ta liền cút ——” rốt cục thành công chọc giận
Nhiễm Nhượng Hà, Cổ Tiếu Tiếu cúi người làm cái lễ tỏ vẻ cảm tạ,
còn thản nhiên ngồi rung đùi đắc ý chờ bị thị vệ tha đi, dù sao Nhiễm
Nhượng Hà cũng sẽ không giết nàng, mà nàng lại càng thích quấy phá
dù một trăm năm sau cũng không thay đổi.
“Nhượng Hà, bớt giận!” Tây Bằng Đinh Luân cấp tốc đứng dậy
chắn ở trước mặt thị vệ , mâu trung giận dữ mệnh lệnh nói, “Buông nàng ra” bọn
thị vệ bị khó xử nhìn về phía Nhiễm Nhượng Hà, Nhiễm Nhượng Hà bất đắc
dĩ thở dài, thản nhiên nói, “Nếu không để nàng rời đi, nàng nhất định sẽ
tiếp tục chọc giận ta, không tin ngươi hỏi nàng “
Tây Bằng Đinh Luân sớm nhìn ra Cổ Tiếu Tiếu hôm nay
hành động có vẻ khác thường, hắn không rõ nguyên nhân dò hỏi, “Vì sao lại
làm như vậy?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu cười lớn một tiếng che dấu xấu hổ, “Ta
chỉ là chán ghét Nhiễm Nhượng Hà, đây chính là chân tướng!”
“…” Nhiễm Nhượng Hà trong lòng hừ một cái, cứ nói
thoải mái đi Cổ Tiểu Tiểu, sớm hay muộn hắn cũng sẽ ăn miếng trả miếng.
Tây Bằng Đinh Luân nghe được đáp án này, không hiểu cười
cười, “Ở Bắc Duyên quốc ở không quen sao?”
Cổ Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi lắc đầu, nhất thời lại
thành khẩn gật gật đầu, “Phi thường tốt, chính là đồ ăn cay quá” vị cay này
khác với vị cay của Tứ Xuyên, có chút ngọt nhưng cũng có mùi lạ,
nàng thật sự ăn không quen.
Tây Bằng Đinh Luân nhìn về phía một bàn đầy thức ăn, ánh mắt
dừng ở đĩa cơm dứa, hắn dắt Cổ Tiếu Tiếu qua ngồi ở bên cạnh, đem cơm dứa
xúc vào một chén nhỏ, rồi đặt vào trong tay nàng, “Nếm thử đi” hắn vừa
nói vừa đem đồ ăn không cay đặt đến bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, Nhiễm Nhượng
Hà chỉ còn biết bất đắc dĩ nhìn trời, liền ngay cả thịt bò hắn thích ăn nhất
cũng bị đem đi rồi…
Cổ Tiếu Tiếu ăn đầy cả mồm… Miếng dứa ngọt mềm
mùi vị lưu lại mãi ở trong miệng, “Oa, thơm quá nha, Nhiễm Nhượng Hà!
Ngươi cư nhiên đem đồ ăn ngon giấu đi, này rõ ràng là ngược đãi nô lệ “
Nhiễm Nhượng Hà khinh thường hừ