
t cả mặt với Mộ Dung Tuyền.
Quả nhiên cho dù tâm tình có kém cỡ nào, người con gái mình thích vừa xuất hiện trước mặt thì sẽ lấy lại được tinh thần ngay.
“Vết thương của ông còn đau không?” Mộ Dung Tuyền dán mắt vào vết thương trên mặt Tiền Tiểu Đạo.
“Không đau nữa rồi.”
“Hôm qua dọa chết tôi được.” Mộ Dung Tuyền bĩu môi, nhưng ngay sau đó lại cười, “Nhưng mà cuối cùng thì ông cũng ra dáng đàn ông con trai rồi. Cái tên Trần Hoa Sam sau khi bị ông dùng chai rượu đập xong thì đến rắm cũng chẳng dám thả.”
“Chú mày vậy mà cầm chai rượu đập Hoa Sam!” Tôi kêu lên, “Nó có bị gì không?!”
Tiền Tiểu Đạo nãy giờ cứ cúi đầu yên lặng gặm cơm nắm đột nhiên ngừng động tác lại, nắm cơm trong tay càng nắm càng chặt, khiến cho cả nắm cơm bị nặn thành từng mảnh.
“Tiền Tiểu Đạo! Ông làm gì thế!” Mộ Dung Tuyền bổ một cú lên đầu Tiền Tiểu Đạo, “Đây là cơm nắm do chính tay tôi làm đấy!”
________ Không phải là do mẹ cô làm sao?
“Đúng rồi, ông làm sao mà quen anh Giang Dương vậy? Quan hệ của hai người hình như rất tốt. Anh ấy là người như thế nào vậy?” Gương mặt đầy mong đợi của Mộ Dung Tuyền hướng về phía Tiền Tiểu Đạo.
Tiền Tiểu Đạo nhìn về phía tôi một cái, tất nhiên là không biết làm sao mà trả lời câu hỏi này.
Vào thời khắc mấu chốt quả nhiên vẫn cần ông đây ra tay.
“Trả lời theo tao nè.” Tôi đằng hắng rồi nói, “Giang Dương ấy hả, là một anh chàng có nghĩa khí, lương thiện, hào phóng, dám làm dám nhận.”
“Giang Dương là một thằng ngốc.” Tiền Tiểu Đạo nói.
“CMN nói ai ngốc hả?!” Mộ Dung Tuyền và tôi đồng thanh ré lên.
Tiền Tiểu Đạo ngẩng đầu, đôi mắt đằng sau mảnh kính nhìn thẳng về phía tôi, “Anh ta là một thằng ngốc dù biết rõ bạn bè đố kỵ với mình nhưng vẫn cố gắng hết sức để vãn hồi tình bạn.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tiền Tiểu Đạo không nhìn tôi nữa, cậu ta ngồi thẳng người dậy nhìn về phia bục giảng.
Người vào đi vào lớp không phải là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, mà là một gương mặt mới toanh.
Một người đàn ông ốm teo y chang một cây tre vậy.
Đôi mắt hẹp dài của ông ta khẽ nheo lại, quét mắt một lượt khắp mọi người ngồi trong phòng học, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người Tiền Tiểu Đạo, dừng lại vài giây rồi rất nhanh chóng dời đi.
“Giáo viên chủ nhiệm của các em bị bệnh về nhà điều dưỡng rồi, từ nay trở đi tôi sẽ làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời của các em, chạy nước rút với các em đến kỳ thi cuối kỳ. Hy vọng mọi người sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Ông ta nói chuyện đâu ra đấy, xem ra có vẻ so với bà thím to họng lúc trước còn hà khắc hơn nhiều.
Ông ta xoay người viết lên bảng một chữ “Lý”, tiếp tục nói, “Tôi họ Lý.”
Ngay lúc đó tôi liền quyết định sau này sẽ gọi ông ta là Lý Tong Teo.
Cứ như là Lý Tong Teo dính tiếng sét ái tình với Tiền Tiểu Đạo không bằng, ông ta cứ nhìn chằm chặp cậu ta với ánh mắt đầy ẩn ý. Ánh mắt của ông ta rõ ràng không có ý tốt, thậm chí sau khi tan học còn ngoắc ngoắc tay với cậu ta, “Em, theo tôi đến phòng làm việc một chuyến.”
Đầu tôi hiện lên vô số cảnh R, càng nghĩ thì càng ớn lạnh, liền vội vàng đi theo sau.
“Thương tích trên mặt em là sao thế?” Vào đến phòng làm việc, Lý Tong Teo hỏi trước.
“Không cẩn thận nên bị té.” Tiền Tiểu Đạo nói dối mà mặt không hề đỏ, tim không hề loạn.
Da mặt của cậu ta càng ngày càng dày lên rồi.
“Dạo gần đây có phải em luôn gặp phải vài chuyện xui xẻo không?” Cặp mắt nhỏ tinh ranh của Lý Tong Teo nhìn chằm chặp vào Tiền Tiểu Đạo. Điều này làm cho tôi rất không thoải mái.
Thằng nhóc này chẳng phải trước giờ đều rất xui xẻo sao?
Không đợi Tiền Tiểu Đạo trả lời thì Lý Tong Teo đã tiến đến gần cậu ta, gần như là dính lên tai của Tiền Tiểu Đạo, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói, “Cậu nhóc, hình như cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ ám rồi.”
Tôi đờ ra tại chỗ, có chút chao đảo.
Gương mặt của Tiền Tiểu Đạo cũng tràn đầy vẻ kinh hoàng.
“Vừa hay đối với chuyện này tôi cũng nghiên cứu một chút.” Lý Tong Teo xoay người ngồi xuống, uống một ngụm trà, “Vừa nãy ở trong lớp, vừa nhìn thấy em là tôi đã cảm thấy đứa bé này âm khí rất nặng, ấn đường nổi đen, thân thể hư nhược quá mức, đây là điển hình bị quỷ nhập vào người. Nhìn thấy phản ứng vừa nãy của em, chắc là em cũng hiểu bản thân mình bị thứ gì ám rồi chứ gì?”
“Thầy... thầy đang đùa với em đó à?” Tiền Tiểu Đạo cười một cách miễn cưỡng.
“Em à, tôi khuyên em tốt nhất là không nên cứ u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy nữa. Người chết là người chết, cho dù khi còn sống nó có quan hệ tốt với em hơn nữa, một khi nó đã chết rồi thì chẳng còn là nó nữa. Có lẽ lúc đầu nó sẽ tỏ vẻ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của em, nhưng năm rộng tháng dài, nguyên khí của em sẽ dần dần bị nó hút cạn, do đó tốc độ tử vong củaa em sẽ càng ngày gia tăng. Cho dù nó không muốn hại em nhưng người và quỷ không thể chung đường, một khi đã ở gần thì tất phải có một chết.” Lý Tong Teo nhìn ngó xung quanh rồi nói, “Tôi cảm nhận được rồi, cái thứ đó hiện đang ở trong phòng làm việc này.”
“Không có!” Tiền Tiểu Đạo bỗng dưng chắn trước mặt tôi, giọng nói run rẩy, “Cái gì cũng không có!”
Lý Tong Teo cười lên,