
ở về.
Hôm đó,
cô không đi làm mà xin nghỉ. Họ đã âu yếm nhau ở mọi nơi trong căn hộ nhỏ hẹp.
Hơi thở của anh khiến cô chìm xuống.
Cô đầu
hàng rồi, nhưng khát vọng của anh khiến cô tuyệt vọng. Cô không thể có con
người anh, chỉ có thể đòi hỏi những thứ khác thôi. Những thứ cô muốn ngày càng
nhiều, mỗi lần cô nhắc tới những mong ước tưởng chừng khó bằng trời, trong mắt
anh lại lóe lên điều gì đó.
Anh vẫn
hưởng thụ cô. Cô cũng vẫn trung thành diễn tiếp vai đó, đến tận khi ngay cả cô
cũng tin, niềm vui của cô là nhận được sự ngưỡng mộ của hàng vạn người.
- Cô
ơi, cô ơi! – Giọng của người đội trưởng đội điều tra hình sự là Ngô Tuệ sực
tỉnh. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy họ đặt một chiếc túi nilon có đựng điện
thoại trước mặt cô, còn có cả một bản danh sách các cuộc gọi được in ra nữa.
- Chiếc
điện thoại này chỉ liên lạc với một mình cô. Cô Ngô, cô có thể giúp đỡ chúng
tôi được không? Xin hãy cho chúng tôi biết nội dung của cuộc điện thoại cuối
cùng.
Thẫn
thờ nhận lấy tờ giấy, cô xem rất lâu mà không biết trên đó viết gì. Người đội
trưởng đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ kỳ lạ. Nạn nhân mất tích lâu như vậy mà người
nhà còn chưa xuất hiện, chỉ có một cô gái ở đây.
Cô gái
này có sắc mặt thật tồi tệ! Đã vậy còn tỏ ra là “Tôi rất ổn”. Cô chỉ giới thiệu
mình cũng chỉ là một nhân viên của nạn nhân thôi.
Nhưng
có những chuyện chỉ cần để ý một chút là sẽ đoán ra.
Tình
cảm sâu nặng như vậy, tiếc là không thể công khai ra được.
Điện
thoại di động của đội trưởng đội điều tra hình sự đổ chuông. Anh ta tạm thời
không hỏi nữa mà nhấc điện thoại lên nghe. Vừa nghe, mắt anh ta vừa liếc nhìn
về phía Ngô Tuệ, sắc mặt trầm ngâm. Sau khi gác điện thoại, anh ta nói:
- Trong
đội có tin. Cô đi theo tôi nhận người một chút.
Hành
lang nhà xác lạnh lẽo và có mùi khó chịu. Mỗi bước chân, Ngô Tuệ đều cảm thấy
mình có thể khuỵu xuống ngay lập tức. Cuối cùng, đến cả viên đội trưởng đó cũng
không thể kìm nén được. Sắc mặt Lý Lập xanh lét. Anh ta đang nói chuyện điện
thoại, mãi sau mới liếc nhìn cô. Sau đó, anh ta buông điện thoại và nói với cô:
- Cô
Ngô, hay là để tôi vào cho.
Không
nói nên lời, cô chỉ biết lắc đầu. Nhân viên pháp y bước y bước lên từ phía sau
cô, vừa nói chuyện với viên đội trưởng vừa đẩy cửa. Khí lạnh phả ra. Cô như
người mất hồn, cứ thế đi về phía trước.
Hình
người dưới tấm vải trắng rất rõ. Nhân viên pháp y không chút xúc động túm hai
đầu tấm vải hỏi cô:
- Cô
sẵn sàng chưa?
Cô cắn
răng và nói:
- Tôi
sẵn sàng rồi.
Tấm vải
trắng từ từ được vén lên trước mặt. Ngô Tuệ cố gắng mở căng mắt ra nhưng chẳng
nhìn rõ gì cả. Bên tai có người nói, cô nghe không rõ, cô chỉ cảm thấy giọng
nói từ ngoài không trung xa xôi dội đến. Ấn tượng cuối cùng của cô là hình như
có người ôm lấy cô rất chặt từ đằng sau.
10
Khi
tỉnh lại thì Ngô Tuệ đã nằm trong căn hộ của Đỗ Khải Văn. Mọi thứ trong phòng
đều im lặng. Đội điều tra hình sự đã không còn ở đó, giống như một giấc mơ.
Cô mở
mắt nhìn thấy Đỗ Khải Văn đang nằm ngủ bên cạnh. Trời còn chưa tối. Tuy rèm cửa
sổ đã được kéo xuống nhưng ánh mặt trời vẫn ẩn hiện xuyên qua. Cùng lắm mới chỉ
là buổi chiều thôi.
Hơi thở
đều đều. Anh ngủ rất ngon, tay đặt lên người cô, nửa khuôn mặt áp xuống gối.
Cô bàng
hoàng nhìn anh rất lâu. Cuối cùng, giật mình nhảy lên. Cô sờ khắp người anh để
chắc chắn là mình không mơ. Khi chạm đến vai anh thì tay bị nắm lại. Cuối cùng,
Đỗ Khải Văn đã mở mắt. Câu đầu tiên anh nói với cô là:
- Em
yên tâm. Anh chưa chết đâu.
Cô vẫn
nhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười:
- Em
yên tâm. Một thời gian dài nữa anh cũng không chết đâu.
Cô
không còn tâm trạng đâu mà nghe câu nói đùa hiếm có đó của anh. Cuối cùng, khi
đã chắc chắn là anh bình an vô sự thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn ánh mắt
đang cười của anh mà nước mắt cô tuôn rơi.
Anh
chưa từng thấy cô khóc bao giờ nên nhất thời hơi bối rối. Cho dù có cãi nhau
với anh kịch liệt như thế nào đi chăng nữa nhưng cô chưa bao giờ khóc trước mặt
anh.
Anh
không ngờ cô lại sợ hãi như vậy. Không phải anh đã quay về rồi sao?
Nhóm
người bắt cóc đã vạch kế hoạch hết sức cẩn thận. Chúng giả vờ bị tai nạn để lừa
anh xuống xe. Sau đó ép anh lên xe của chúng và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Khi chuyện đó xảy ra, anh đang định gọi điện cho cô thì bỗng nhiên xe phanh
gấp, điện thoại rơi xuống dưới gầm ghế. Cũng chính vì vậy mà bọ bắt cóc mới
không phát hiện ra. Số anh thật may, bọn chúng chưa kịp ra tay thì đã bị phát
hiện. Vậy là anh thoát chết trong gang tấc.
Sau khi
được cứu, anh liên lạc với cô nhưng một nhân viên cảnh sát nghe điện thoại nói
rằng cô đã vào nhà xác nhận người.
Anh
giải thích xong mọi chuyện mà cô vẫn còn khóc, khóc đến mức khàn cả tiếng. Anh
nhẫn nại, cuối cùng thở dài, rồi ôm lấy cô nói một câu đơn giản nhất.
- Đừng
khóc nữa. Anh yêu em.
Cô không
khóc nữa, nhìn anh với vẻ kỳ quái. Ánh mắt của cô thật lạ. Sau đó cô đè lên
người anh, lại còn cúi xuống cắn anh. Anh bị đau quá hét toáng lên rồi đè