
ồi lại đi xem cá. - Chúng ta ăn cá hấp nhé. Sau đó, anh lại tự nói một mình: - Hay là thôi đi. Chúng ta ra chợ mua thức ăn. Ở đó tươi ngon hơn! - Khởi Trung. - Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, rút tay ra, đứng lại không đi nữa. Khởi Trung ngoái đầu nhìn cô. Tiểu Quân giận dỗi là một thói quen rất thú vị. Cô thích bĩu môi. Lúc đó ở nơi công cộng nên không thể to tiếng được, môi bĩu càng cong hơn, khóe miệng thẳng tắp. Anh nhìn mà muốn phì cười nhưng lại sợ cô nổi giận thật sự nên đành bước đến xoa dịu. - Được rồi. Anh biết em muốn nói gì. Mẹ em không hài lòng về anh đúng không? - Không đúng. - Điều mẹ cô không hài lòng là điều kiện, con người thì không liên quan gì. Tiểu Quân mở miệng muốn giải thích nhưng nói ra thì thật mất mặt nên đành im lặng. - Tiểu Quân, em đã biên soạn chương trình bao giờ chưa? - Anh tiếp tục kéo cô đi. - Chương trình ư? - Tiểu Quân không hiểu. - Ừ! Một chương trình có thể tiến hành đến bước cuối cùng. Trong khi thực hiện sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, có những vấn đề mà em không hề lường trước được. Không hiểu tại sao anh lại muốn nói những điều đó nhưng câu nói đó chưa phát ra thì đã khiến cho cô mềm lòng. Tiểu Quân không phản kháng hay ngắt lời anh nữa. Đã đến quầy thanh toán, họ xếp hàng chờ tính tiền, anh nghiêng đầu nhìn cô: - Thế nên nếu một bên không thông qua thì phải tìm đến tận cùng cho đến khi nào vấn đề được giải quyết mới thôi. Điều quan trọng là chúng ta đều hi vọng kết quả cuối cùng có thể thành công, đúng không? Đèn neon trong siêu thị sáng lóa cả mắt. Trong mắt anh ẩn chứa nụ cười hiền hòa. Tiểu Quân vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này bỗng nhiên lại quên sạch, chỉ ngẩn người nhìn anh, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Lẽ nào tướng mạo con người thay đổi theo thời gian tiếp xúc ngắn dài sao? Tại sao dạo này, cô thấy Khởi Trung càng nhìn càng đẹp trai vậy? Cô không nói, anh cũng không cần câu trả lời của cô. Người đứng hàng trước đã thanh toán xong, Khởi Trung nhặt hết đồ trong xe đẩy ra. Sau khi trả tiền xong, anh một tay xách túi nilon, một tay kéo cô rồi lại hỏi: - Được rồi. Bây giờ, chúng ta đến nhà em nhé. - Hả? - Lần này, cô sững sờ thật sự, mở miệng ra mà cứ lắp ba lắp bắp. - Đến, đến nhà em làm gì? - Thay đổi hướng giải quyết vấn đề. - Khởi Trung mỉm cười, nói một cách thản nhiên. 5 Cải cách thay đổi hướng giải quyết vấn đề mà Khởi Trung nói không những khiến cho Tiểu Quân kinh ngạc mà đến cả bố mẹ cô cũng hết sức kinh ngạc. Không chỉ ba người nhà họ Hà mà cả khu chung cư đó đều cảm thấy kinh ngạc. Con gái nhà họ Hà dẫn bạn trai về nhà. Người bạn trai đó còn xuống bếp công cộng xào nấu một bàn thức ăn. Tin này nhanh chóng truyền đi khắp các hộ trong khu chung cư, ai ai cũng tò mò chạy ra xem, hoặc là giả vờ có việc phải ra ra vào vào. Đến cả cụ Ngô hơn tám mươi tuổi sống ở tầng trên cùng cũng lẩy bẩy chống gậy bước xuống một chuyến. Tuy khu chung cư chỉ có ba tầng nhưng các nhà liền kề san sát. Lúc đầu, Tiểu Quân còn ở bên cạnh phụ giúp Khởi Trung nhưng sau đó, dưới ánh mắt của bao nhiêu hàng xóm, cô thấy ngại ngần không biết nên làm thế nào đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Khởi Trung vẫn thản nhiên như không. Một mình anh làm xong mấy món ăn, hoàn toàn bình tĩnh và cực kỳ phong độ. Mọi người bê thức ăn lên. Bà Hà cũng không đành bất lịch sự với khách, hơn nữa lại là người giữ thể diện, làm sao có thể kên quyết đuổi Khởi Trung ra khỏi nhà trước mặt hàng xóm chứ? Ông Hà vốn có ấn tượng khá tốt về Khởi Trung. Lúc này, ông vui đến nỗi cười suốt cả buổi, lớn tiếng gọi Khởi Trung vào nhà chỉ sợ người ta không biết đó là bạn trai của con gái ông. Sau đó, bốn người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm. Nhà họ Hà khá nhỏ, khi ăn cơm đều phải mở chiếc bàn gấp ra. Lúc nào không dùng thì gấp gọn lại để tiết kiệm diện tích. Nó là chiếc bàn năm đó ông Hà tự tay làm. Khi Khởi Trung giúp ông Hà mở bàn gấp ra, anh còn nói một câu: - Chiếc bàn này thiết kế hay thật đấy, còn tiện hơn cả đồ gia dụng của IKEA đấy ạ. Bao nhiêu năm nay, ông Hà luôn tự hào về tay nghề làm mộc của mình. Lúc này, nghe xong, ông cảm động vô cùng. Ông vỗ vai Khởi Trung cười lớn: - Vẫn là cháu có con mắt tinh tường. Năm đó, chú không có ý đó.Nếu không, chú đã đi xin giấy đăng ký bản quyền. Biết đâu hãng đồ gia dụng đó còn phải học tập chú ấy chứ. - Thôi đi. Ông nói khoác nó vừa vừa thôi. - Bà Hà đứng bên cạnh liếc xéo. Tài nấu ăn của Khởi Trung đúng là bậc nhất. Anh đã dốc lòng làm mấy món ăn cực kỳ ngon nhưng bà Hà chẳng nói câu nào, mặt cứ xị ra. Tiểu Quân đã sớm lường trước mẹ mình sẽ có phản ứng thế nhưng lúc này cô vẫn thấy rất buồn. Cô không kìm nén được lén nhìn Khởi Trung. Anh hoàn toàn không có chút biểu hiện phật lòng nào. May mà ông Hà tương đối nhiệt tình, trên bàn ăn luôn nói cười nên không khí cũng không đến nỗi quá lạnh lùng. Sau đó, Tiểu Quân bê cơm đến. Vì không để ý nên cô đã xới cơm vào bát của mình quá nhiều. Cô định quay lại đổ bớt vào nồi cơm điện nhưng chuẩn bị đứng lên thì cô dừng lại nghiêng đầu nhìn Khởi Trung hỏi anh: - Em xới nhiều cơm quá! Anh ăn hộ em một ít nhé. Anh ngẩn r