
? – Cô định thần lại trả
lời, còn gọi cả tên tiếng Anh của anh.
Cô gọi
anh là Jason, Chí Hào giữ chặt điện thoại, tim đập thình thịch.
Không
phải là vì cô gọi nhầm tên anh. Trên thực tế, mọi người quanh anh đều gọi anh
như vậy. Anh sinh ra ở nước ngoài nên rất ít khi dùng tên tiếng Trung. Jason
Phùng mới là tên trên hộ chiếu của anh nhưng trước đây, Tiểu Quân kiên quyết
gọi anh là “Chí Hào”. Cô còn rất đắc ý hỏi anh rằng, có phải trên thế giới này
chỉ có mình cô gọi tên anh như vậy.
Đó đúng là sự thật. “Chí Hào, Chí Hào”, trên thế giới này chỉ có mình cô
mới gọi anh như vậy. Trước đây, anh đã nghe quen cái tên này nhưng bây giờ,
người duy nhất trên thế giờ này bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô.
Có lẽ tất cả những điều này không quá đường đột, chỉ là anh không cam
tâm nhìn mọi thứ dần thay đổi và cuối cùng thấy cô đến bên người đàn ông khác.
Tay anh đặt trên vô lăng, từ đó vang lên tiếng rít nho nhỏ. Anh đã nắm
vô lăng rất chặt nhưng giọng anh vẫn tiếp tục vang lên.
- Phải. Anh có chuyện muốn nói với em. Em có thể xuống đây một chút không?
Anh đang ở dưới nhà em.
Lúc xuống nhà, Tiểu Quân vô cùng lưỡng lự.
Cô không biết Chí Hào muốn nói gì và cô cũng chẳng quan tâm lắm. Hai
người đã chia tay nhau. Mấy tháng đã qua, cô đang chuẩn bị cho lễ cưới của
mình, còn anh cũng đã có vợ chưa cưới từ mấy năm trước. Lúc này dù có nói gì
cũng đều là thừa.
Cả hai đều đã trưởng thành, chia tay là lựa chọn của hai người. Nếu đã
như vậy, từ nay thà nhớ lại còn hơn gặp mặt. Gặp mặt để làm gì? Gặp mặt cũng
không thể quay lại như trước đây.
Nhưng Chí Hào nói đang đợi cô dưới nhà. Lúc này, ngộ nhỡ làm kinh động
đến hàng xóm hay bố mẹ thì sẽ không hay chút nào.
Cô và Khởi Trung đang bước trên con đường chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Hai
bên gia đình đều đã gặp nhau. Tuy có vài vấn đề nhưng mục tiêu đã rõ ràng. Vào
lúc then chốt này, cô không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Tiểu Quân cắn răng, quyết định bước xuống nhà. Đèn
trong nhà đã tắt. Bố mẹ cô đã đi ngủ. Khi đóng cửa, cô phải cực kỳ nhẹ nhàng để
không gây nên bất kỳ tiếng động nào làm họ thức giấc.
Đúng là
Chí Hào đang đợi cô ở dưới nhà. Ngõ nhỏ yên tĩnh. Anh đứng một mình bên ngoài
xe hút thuốc. Bước đến gần, cô chỉ thấy điếu thuốc dưới chân anh.
Chí Hào
không nói gì vì cảm xúc quá phức tạp. Anh đã vô số lần nhìn thấy cô bước ra từ
cánh cửa đó và đi về phía mình nhưng lần này, anh bỗng thấy dù cô có đi thế nào
cũng cách anh rất xa. Anh nhìn mãi mà không thấy rõ nét mặt của cô.
Tiểu
Quân bước đến dừng lại trước mặt anh. Đã là giữa thu nên đêm rất lạnh. Cô đi
xuống mà không mang theo áo khoác, rồi khoanh tay đứng trước mặt anh, đợi anh
nói.
Tâm
trạng anh vẫn đang rối bời. Trong chốc lát, anh không biết tiếp theo mình nên
làm gì, đầu ngón tay bị đau. Hóa ra điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đó.
Giật mình, tàn thuốc rơi xuống. Nó chưa kịp chạm đất thì gió đã thổi bay đi
rồi.
Cuối
cùng anh cũng nói. Không hề lòng vòng, anh chỉ nói một câu:
- Tiểu
Quân, anh vẫn chưa kết hôn.
Thích một người có rất nhiều cách bày tỏ nhưng dường như cách mà anh làm lại là cách ngốc nghếch nhất. 1 Tuần sau, Tiểu Quân lại gặp ông bà Trần ở nhà Khởi Trung. Một tuần vừa rồi, cô đã làm rất nhiều việc: nhận lời mời của công ty Khởi Hoa, xin thôi việc tại công ty cũ. Trước khi thôi việc phải báo trước một tháng nên cô đành dùng hết số ngày phép của năm nay mà cô vẫn chưa dùng đến. Khi cô đưa đơn xin thôi việc, nét mặt của trưởng phòng vô cùng thản nhiên. Thêm vào đó, khi bước ra khỏi công ty, ánh mắt của Triệu Tinh nhìn cô vô cùng phức tạp. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái như vậy. Mỗi lần nghĩ lại thì đều cảm thấy rất vui. Khởi Trung cũng rất vui. Tiểu Quân có cả một tháng nhàn rỗi. Như vậy cô có thể dốc toàn bộ tâm trí vào việc chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Cô gặp mặt bố mẹ anh thêm vài lần, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Đúng là một công đôi việc. Tất nhiên là Tiểu Quân đồng ý. Thực ra cô cũng muốn tìm cách rút ngắn khoảng cách với bố mẹ Khởi Trung. Anh đã nói rằng bố mẹ anh có nghĩ ngợi về chuyện của cô. Tuy cô vẫn cố cãi nhưng trong lòng cũng cảm thấy không ổn. Cô đã nghĩ kỹ rồi. Cô muốn lấy Khởi Trung. Chí Hào thì khác. Anh đã cho cô hiểu rằng lấy một người có tiền là điều ảo tưởng. Mấy tháng qua ở bên Khởi Trung, cô chưa bao giờ cảm thấy yên ổn, vui vẻ và tràn ngập niềm tin vào cuộc sống đến thế. Cô và Mỹ Mỹ đã thảo luận với nhau về chuyện này. Hôn nhân dựa vào điều gì? Phần lớn các cuộc hôn nhân đều không phải là thành quả của tình yêu. Trong quá khứ, cô đã trúng độc tình yêu quá nặng. Thực ra, phần lớn hôn nhân đều dựa vào cảm giác an toàn. Cô thiếu cảm giác an toàn và Khởi Trung đã cho cô điều đó. Đó chính là lý do cô và anh lấy nhau. Những lý do khác đều không cần thiết. Mỹ Mỹ gật đầu tán thành. Cô ấy nắm chặt tay Tiểu Quân bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình và còn nói: - Tiểu Quân, Khởi Trung thật sự là người đàn ông tốt. Tớ chưa từng thấy ai đối xử tốt với cậu như vậy. Cậu phải biết trân trọng, đ