
ì nữa, chỉ cắm đầu bước về phía trước. Cô nghe phía sau có
tiếng “tạch”, ngẩng đầu lên thì đó là bố cô đang châm một điếu thuốc. Đốm sáng
chập chờn trong bóng tối.
Bố cô
rất ít khi hút thuốc. Trong nhà không bao giờ trông thấy gạt tàn thuốc. Thi
thoảng ông mới ra ngoài hút một điếu và đa phần đó là do người khác mời. Cô rất
hiếm khi thấy ông chủ động tự châm thuốc. Cô biết trong lòng ông cũng rất buồn.
Tất cả đều vì chuyện của cô. Cô thấy lòng mình thật chua xót. Cô gọi ông:
- Bố! –
Sau câu nói đó, cô dừng lại. Cô cũng chẳng biết mình còn có thể nói gì.
Ông Hà vỗ vai con gái. Ông cũng không nói về chuyện đã xảy ra hôm nay mà
nhắc đến chuyện trong quá khứ.
- Tiểu Quân, con biết nhà chúng ta chuyển đến đây từ bao giờ không?
- Từ hồi con bắt đầu học tiểu học ạ. – Tiểu Quân không biết tại sao bố
mình lại nhắc đến chuyện đó nhưng cô vẫn trả lời.
- Chúng ta thì đúng nhưng mẹ con thì không. –Bố cô dừng bước. Ông ngoái
đầu lại nhìn khu nhà họ ở. Bóng cây che kín hai bên ngõ. Bóng đêm hòa vào kiến
trúc của khu nhà cũ. Ánh đèn le lói hắt ra từ những khung cửa sở nhỏ. Ánh trăng
khuyết đẹp vô cùng!
- Bố quen mẹ con ở công xưởng. Mẹ con có xuất thân không tốt nên bà luôn
bị người khác coi thường. Bà không khéo léo. Chúng ta phải sàng quặng sắt. Từ
nhỏ, mẹ con chưa bao giờ làm cả nên cũng không biết sàng. Mỗi ngày mọi người
đều phải sàng đủ định mức. Bà ấy làm đến tận nửa đêm không xong. Mọi người đều
lôi mẹ con ra làm trò cười. Họ gọi bố đi xem. Hồi đó, bố còn rất trẻ. Bố cũng
chạy đến xem. Vừa xem, bố đã bật cười. Động tác của mẹ con lúc đó thật vụng về.
– Không đợi con gái trả lời, ông Hà cứ thế nói một mình.
Tiểu Quân sống ở nhà bà ngoại từ nhỏ. Bố mẹ cô luôn làm việc ở công
xưởng, rất hiếm khi về nhà. Đến tận khi cô vào tiểu học thì họ mới sống cùng
nhau. Mẹ cô không nhắc lại cuộc sống trước đó của mình nên cô cũng không biết
gì. Bây giờ, bố cô nhắc đến, cô nghe mà thấy bàng hoàng.
Con gái không nói gì, ông Hà nói tiếp:
- Sau đó, tổ chức phân công cho bố giúp mẹ con. Bố là thành phần gì? Ba
đời là giai cấp vô sản. Còn mẹ con thì sao? Một đại tiểu thư của giai cấp tư
sản. Được bố giúp, mẹ con nên cảm ơn tổ chức mới phải. Nhưng mẹ con lại nhớ thù
cũ. Mẹ con luôn nhớ việc bố đã cười mình nên không thèm nói chuyện với bố. Sau
đó, mẹ con coi bố như cái đuôi hằng ngày lẽo đẽo theo bà. Thật là mất mặt quá
đi! – Ông Hà hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi nói, ông còn
mỉm cười nữa.
- Nhưng mẹ con đã lấy bố. – Tiểu Quân nói.
- Phải. Nếu không vì căn nhà này thì bố đã không lấy được mẹ con và cũng
không có con. – Ông Hà lại chỉ tay về phía nhà mình.
- Vì căn nhà này ấy ạ? – Tiểu Quân chau mày.
- Phải. – Ông Hà dập tắt điếu thuốc trên tay. – Hồi đó bắt đầu chính
sách cải cách. Có rất nhiều người nói những thứ chưa bị tịch thu thì còn có hy
vọng lấy lại nhưng lúc đó, ông ngoại con bị ốm phải nằm liệt giường. Bà ngoại
con hằng ngày chăm sóc cho ông. Mẹ con là con gái duy nhất của họ. Trong nhà chẳng
còn gì đáng giá. Mẹ con báo cáo với công xưởng xin về Thượng Hải nhưng gửi báo
cáo bao nhiêu lần mà chẳng ai thèm đọc. Cuối cùng, bố đã phải giúp mẹ con.
- Bố giúp mẹ con ư? – Trong ấn tượng của Tiểu Quân, cả đời bố cô là một
người thật thà, chất phác, an phận. Thật không thể tưởng tượng nổi bố lại có
thể dùng cách gì giúp mẹ cô? Cô thấy rất kỳ lạ.
- Bố lấy mẹ con. – Ông Hà cười. – Khi đó, bố có tên trong danh sách
những người được về sống ở Thượng Hải. Nếu như mẹ con lấy bố thì có thể cùng bố
trở về. Bố nói điều này và mẹ con đã đồng ý ngay. Bố mẹ tổ chức đám cưới ở công
xưởng. Bên họ ngoại của con không có ai đến nhưng họ có gửi từ Thượng Hải đến
một túi kẹo sữa thỏ trắng cực kỳ lớn. Mọi người trong công xưởng đều rất thích.
Bố cực kỳ tự hào.
- Chính là vì căn nhà này ư? – Tiểu Quân mở to mắt mà cũng không thể nào
hiểu nổi. Cô cảm thấy sau khi trải qua cuộc tình với Chí Hào, cô đã trở nên
thực tế hơn rất nhiều. Cô không còn cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêu
chết đi sống lại giữa hai người. Thật không ngờ mẹ mình lại lợi hại như vậy. Bà
đã lấy chồng vì một căn hộ chưa đến năm mươi mét vuông đó.
- Đó là… - Ông Hà nhìn con gái.
Tiểu Quân lập tức biết mình đã nói sai, cô nắm lấy cánh tay bố mình nói:
- Không đâu ạ. Bố, bố đối xử với mẹ con tốt như vậy. Chắc chắn là mẹ con
cũng đã có tình cảm với bố. Nếu không thì sao mẹ con không lấy người khác mà
lại lấy bố chứ?
- Tất nhiên là tình cảm giữa bố và mẹ con rất tốt. – Ông Hà ho lụ khụ
rồi nói tiếp. – Tóm lại, sau khi bố mẹ lấy nhau thì cả hai cùng trở về Thượng
Hải. Lúc đó vẫn chưa lấy lại được căn nhà này. Mẹ con dẫn bố đến xem một lần và
lúc đó bố đã hiểu tại sao mẹ con lại làm việc không tốt ở công xưởng, tại sao
lúc đầu mẹ con lại không muốn nói chuyện với bố?
- Tại sao ạ? – Ông Hà nói không rõ nên Tiểu Quân nghĩ mãi mà không hiểu.
-Con biết không? Lúc đó, khu nhà này có rất nhiều người sinh sống. Rất
hỗn tạp! - Ông Hà dẫn con gái quay lại. – Mẹ con dẫn bố vào vườn hoa và chỉ vào
những c