
còn có gì đó ngay cả cô cũng không rõ.
"Mắng đủ chưa?" Vẻ mặt Lục Yến Tùng vẫn không hề có chút dao động, chỉ lạnh lùng nhìn lại cô.
Vãn Tình đột nhiên bật khóc tức tưởi, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt
này như một tên ác ma vậy. Cô vung tay ra sức đấm lên người anh ta: "Tại sao.... Tại sao phải đối xử với chúng tôi như vậy.... Anh là tên khốn
kiếp!"
Nhìn hai mắt cô thấm đẫm nước mắt, dáng vẻ đau đớn khổ sở
lúc này của cô, toàn bộ như cú sét đánh thẳng vào nơi mềm yếu chôn sâu
nơi đáy lòng Lục Yến Tùng. Tim anh như thắt lại, rồi đột nhiên vươn tay
kéo Vãn Tình ôm vào lòng mình.
Bị anh ôm bất ngờ ôm, Vãn Tình
giống như bị bỏng, điên cuồng giãy dụa. Nhưng cô càng giãy dụa thì anh
càng ôm chặt hơn, khẽ quát, "Cảnh Vãn Tình, tôi đã nói tôi không đụng
đến cô ta! Nếu tôi thật sự muốn làm gì cô ta, sao tôi còn điện thoại bảo em tới đây chứ?"
"Cho dù anh chưa đụng đến con bé, nhưng anh dám nói mình không hề có ý đồ đó không? Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn
kiện anh ra tòa!" Vãn Tình khổ sở thét lên.
"Tôi không có chuốc
thuốc cô ta!" Xưa nay Lục Yến Tùng làm việc chưa từng phải giải thích
với ai, nhưng hôm nay anh lại nhẫn nhịn giải thích với Cảnh Vãn Tình.
Ngay cả bản thân anh cũng thoảng thốt vì điều này, anh hằm hè dọa nạt
cô, "Nếu như em còn kích động như vậy nữa, thì em đừng mong biết được
chân tướng sự thật!"
Vãn Tình sửng người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng không chút ánh sáng của anh. Anh ta... không gạt mình.
"Vậy ai làm? Ai đã chuốc thuốc Thiên Tình?" Cô thì thào tự hỏi.
Thi Nam Sênh bế Thiên Tình đi tới. Dường như cũng muốn biết đáp án.
Lục Yến Tùng không trả lời ngay mà lại nói: "Thi tổng, tôi khuyên anh nên
lập tức đưa cô ta đi. Đi tìm bác sĩ hay tìm đại một phòng nào trong
khách sạn này cũng được. Tác dụng của loại thuốc trong người cô ấy rất
mạnh, sợ rằng cô ta không chịu được bao lâu nữa đâu. Còn về chuyện ai
chuốc thuốc...." Lục Yến Tùng lười biếng đút tay vào túi quần, nhìn Vãn
Tình nói, “Tôi chỉ nói cho mình cô ấy biết!"
Thi Nam Sênh nhíu
mày. Anh thừa biết mục đích của Lục Yến Tùng, cho nên đương nhiên không
dám để một mình Vãn Tình ở lại đây với anh ta, "Vãn Tình, đừng tin anh
ta!"
"Anh đưa Thiên Tình đi trước đi." Vãn Tình liếc mắt nhìn Thiên Tình, có lẽ con bé đã khổ sở đến không chịu đựng được nữa rồi.
Thi Nam Sênh không dám chậm trễ nữa, cũng bất chấp mọi thứ, bế Thiên Tình đi ra ngoài.
***
“Nam…” Thiên Tình khó chịu nỉ non gọi, cọ mặt qua lại trước ngực Thi Nam Sênh. Bởi vì bị thuốc kích thích mà mặt mũi cô ửng đỏ hết lên. Giống như hoa
đào nở rộ, ướt át mờ mọc, vô cùng mê người...
Cơ thể Thi Nam Sênh chợt cứng đờ, cảm thấy như có luồng nước nóng len lỏi khắp người từ
trên xuống dưới, "Tiểu yêu tinh, cho dù em có nhịn được đi nữa, nhưng
anh thì không thể chịu được nữa rồi...." Anh khàn giọng nói bên tai cô.
Đối với cô, anh vốn chưa bao giờ có năng lực để chống cự. Cô thế này càng
khiến anh không biết phải làm sao để kiềm chế được nữa.
Anh bế
Thiên Tình bước vào thang máy. Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống
lầu. Thi Nam Sênh bế cô đi đến quầy lễ tân đặt một phòng.
Mọi người ai cũng dõi mắt nhìn theo cặp đôi này, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rên nho nhỏ của cô gái.
Thi Nam Sênh dùng áo khoác của mình choàng kín cô lại, vì thế nên dù có tò
mò cũng không ai có thể nhìn thấy được dáng vẻ động tình này của tiểu
yêu tinh của anh.
Bước nhanh ta khỏi thang máy, anh bế Thiên Tình đi thẳng đến căn phòng vừa được đặt. Vẫn là căn phòng rộng lớn nhất,
Thi Nam Sênh lần lượt đẩy từng cánh cửa ra, sau đó đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Thiên Tình lên chiếc giường lớn trong phòng.
Cuối cùng cũng được thả tự do, Thiên Tình cảm thấy toàn thân cô như đang tỏa
nhiệt, cảm giác nóng bức khiến cô không chịu nổi giật phăng chiếc áo
khoác trên người ra.
Chiếc áo khoác bị mở toạt ra, trên người cô
chỉ còn lại bộ lễ phục trắng. Cổ chữ V vốn đã khoét sâu, lúc này còn bị
cô kéo xuống nên lộ ra cả bờ vai trắng nõn, bầu ngực trắng mịn như sữa
cũng lộ ra hơn phân nữa. Vạt váy của bộ lễ phục rất dài, vì cô giãy giụa chòi đạp mà bị tốc lên đến tận đùi, phơi trọn vẹn đôi chân thon thả mịn màng, không thể nghi ngờ rằng, sức quyến rũ ấy như có thể lấy mạng
người ta.
Khỉ thật! Chỉ nhìn thôi cũng đã không chịu nổi rồi!
Mắt Thi Nam Sênh long lên sòng sọc, hơi thở cũng gấp gáp nặng nề, anh cởi
đồng hồ trên cổ tay mình ra, sau đó tiếp tục cởi từng nút áo sơ mi.
"Ưmh.... Nóng quá...." Thiên Tình thì thào than thở, như cảm thấy làm vậy mà vẫn chưa thoải mái, cô lại vươn tay cởi bỏ bộ lễ phục trên người ra.
Đáy mắt Thi Nam Sênh lóe sáng nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô. Cô
nằm trên giường trông cứ như con hồ ly trắng nhỏ, như sắp đoạt đi cả hô
hấp và lý trí của anh.
Giờ phút này, anh chỉ muốn dốc hết sức đòi hỏi cô ngay lập tức…Cúc áo sơ mi cởi ra được một nửa thì điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông.
Thi Nam Sênh vốn không muốn bắt máy,
nhưng nghĩ có thể là Vãn Tình gọi nên cuối cùng nhận nghe. Có điều không phải Vãn Tì