
nh, mà là Lăng Phong.
Giọng điệu Lăng Phong có vẻ nghiêm túc, "Thiên Tình đâu? Có phải cô ấy đang ở cùng anh không? Bảo cô ấy nghe điện thoại đi!"
"Bây giờ cô ấy không thể nghe điện thoại." Thi Nam Sênh nhìn Thiên Tình, sắc mặt lạnh hẳn, cất tiếng hỏi: "Trong công việc cô ấy đã đắc tội với ai?
Sao lại có kẻ muốn hãm hại cô ấy?"
"Hãm hại? Anh có ý gì?" Lăng Phong không hiểu.
"Cô ấy bị chuốc thuốc, nên mới bị Lục Yến Tùng đưa đi. Những tấm hình đó
đều được gửi cho đám ký giả có tiếng, nếu không phải người có thâm niên
trong ngành hoặc quen biết rộng, thì sao có thể biết được nhiều số điện
thoại như vậy?"
“Tôi sẽ cân nhắc lại vấn đề này." Lăng Phong mím
môi, dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng Thiên Tình chỉ là người mới vào
nghề, về cơ bản thì sẽ không xích mích với ai ở trong giới. Nếu bị Lục
Yến Tùng đưa đi, vậy người hãm hại cô ấy chỉ có thể là Lục Yến Tùng.
Nhưng anh ta làm vậy có mục đích gì?"
Lục Yến Tùng hãm hại Thiên
Tình? Đúng vậy, cũng rất có khả năng Lục Yến Tùng làm chuyện này.
Nhưng...Anh tin lời Lục Yến Tùng nói. Chuyện này không hề đơn giản như
vậy.
"Tôi sẽ tìm Lục Yến Tùng hỏi rõ chuyện này. Bên giới truyền
thông, anh hãy cố ngăn bọn họ lại! Tôi cúp máy đây, bây giờ Thiên Tình
không thể nói chuyện được, cho nên anh đừng gọi cho cô ấy nữa!" Nói xong Thi Nam Sênh liền cúp điện thoại.
"Này... Này.... Tôi...." Lăng Phong còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện thì đầu bên kia đã mất kết nối.
***
Ném điện thoại sang một bên, lúc Thi Nam Sênh quay đầu lại, cảnh tưởng trên giường quả thực khiến máu trong người anh sôi lên sùng sục. Hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh nhìn cô. Bộ lễ phục trên người không biết đã
bị cô cởi sạch sành sanh từ lúc nào, mái tóc đen nhánh óng ả xõa tán
loạn ở trên giường. Trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu trắng,
nhìn cô vừa xinh đẹp quyến rũ vừa có vẻ như hoang dại khiến người nhìn
vào mà máu nóng như thủy triều cuồn cuộn dâng cao. Thi Nam Sênh nheo mắt nghĩ, anh thật sự rất hiếu kỳ, nếu đợi thêm lát nữa, không biết tiểu
yêu tinh này sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây?
Cũng may mình tới
kịp, cho nên bộ dáng mê người này mới không lọt vào mắt của ai khác. Đi
tới bên giường, Thi Nam Sênh không thể nhẫn nại được nữa, đỡ Thiên Tình
dậy ôm vào lòng.
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đôi
môi đỏ mọng của Thiên Tình nhẹ nhàng mấp máy, từ từ hé mở đôi mắt ướt át đưa tình, trong đó như có muôn vàn vì sao lấp lánh, say mê nhìn anh,
"Nam...."
"Tiểu yêu tinh, em có biết ánh mắt này của em sắp sửa
thiêu cháy anh hay không hả?" Thi Nam Sênh ngậm lấy đôi môi cô, đầu lưỡi nâng niu liếm láp làn môi mềm mại của cô.
Như thể bị lạc giữa sa mạc khô hạn rất lâu, rồi bỗng chốc gặp được ốc đảo mà mình hằng khát
vọng, Thiên Tình trở nên mạnh dạn hơn, cuồng nhiệt hơn...
Lúc
chạm được vào đầu lưỡi ướt át của anh, cô bật ra từng tiếng rên ngắt
quãng, cũng há miệng ngậm lấy môi anh, khi thì liếm nhè nhẹ, lúc thì mút mạnh như đang thưởng thức một cây kẹo mút ngọt ngào….
Ôi! Trời ạ! Đây là lần đầu tiên anh được nếm trải cảm giác được cô ngậm mút như vậy, cảm giác rạo rực vô cùng khó tả.
"Tiểu yêu tinh, từ từ thôi nào...." Anh thở dài, định dìu cô nằm xuống.
Nhưng Thiên Tình bất ngờ xoay người lại ngồi vắt ngang hông anh.
"Này.... Em làm vậy sẽ khiến anh điên mất...." Anh hít sau vịn chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Thiên Tình mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết lúc này mình nhiệt tình cỡ
nào. Mọi hành động, cử chỉ, tình cảm đều xuất phát từ bản năng ẩn sâu
nơi đáy lòng.
Cô tha thiết hôn lên môi anh, sau đó men dần xuống
cằm liếm liếm. Bàn tay nho nhỏ không an phận kia còn tham lam vuốt ve
vòm ngực khỏe mạnh, rắn chắc của anh...
Thi Nam Sênh cảm thấy
toàn thân mình đã căng cứng sắp nổ tung. Mỗi một động tác của cô đều
giống như dòng điện nóng bỏng len lỏi chạy dọc khắp toàn thân khiến cơ
thể anh nóng bừng lên.
Trời ạ! Tiểu yêu tinh này nhiệt tình quá, anh sắp sửa chết dưới tay cô mất rồi!
Nhưng chừng đó vẫn chưa thể thỏa mãn được Thiên Tình. Cô cứ cảm thấy trong
lòng trống rỗng, hụt hẫng, cảm giấc ấy khiến cô khó chịu mím chặt môi,
theo bản năng ưỡn cong người lên cọ cọ ma sát với cơ thể anh.
Thi Nam Sênh rên lớn ra tiếng, nâng mông cô lên, "Tiểu yêu tinh, em biết
mình đang làm gì không?" Anh đã sắp chống đỡ hết nổi rồi, còn cô vẫn cứ
vô tư trêu chọc....
Nhưng anh cũng muốn tham lam ích ký tận hưởng cảm giác của sự nhiệt tình và chủ động mời gọi này của cô....
Thiên Tình cúi đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng say mê, cô hơi nhíu lại khi
nghe thấy câu hỏi của anh nhưng không trả lời, chỉ khó chịu vặn vẹo cơ
thể. Nhưng phần mông đã bị anh giữ chặt, thế nên không sao giãy dụa
được.
Thi Nam Sênh nâng bờ mông trắng mịn của cô lên, rên lớn một tiếng rồi bất ngờ hạ mông cô xuống, để nơi mềm mại của cô vừa vặn áp
lên ngọn lửa nóng rực của mình…. Sau khi Thiên Tình và Thi Nam Sênh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Yến Tình và Vãn Tình.
Rất lâu vẫn không có ai lên tiếng, bầu không khí ngột ngạt không chịu nổi.
Thế nhưng Lục Yế