
ên Tình run lên bần bật, vô lực ngã sấp lên ngực anh. Như thể chỉ
trong nháy mắt hơi sức toàn thân đều bị anh hút sạch.
"Mới vậy đã chịu không được? Tiểu yêu tinh à, còn chưa chính thức bắt đầu đâu, em
còn phải chuẩn bị tinh thần đấy...." Anh ôm đầu của cô, yêu thương thì
thầm bên tai cô. Ngón tay dần dần trượt xuống, len lỏi vào nơi ẩm ướt
huyền bí kia....
Cô thở dốc dữ dội hơn. Không còn nói năng được
gì nữa, chỉ có thể say mê điên đảo áp sát lên ngực anh. Mềm oặt tựa như
mèo con lười biếng nheo nheo mắt. Nhưng cô không biết, dù chỉ bấu nhiêu
thôi, dù không hề làm gì hơn nữa, nhưng nét đáng yêu hấp dẫn đó cũng
thành công khiến cho một người đàn ông điên đảo vì cô.
Rốt cuộc
Thi Nam Sênh không thể chịu nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng, lật người cô lại để cô nằm sấp xuống giường. Sau đó anh áp người lên lưng cô, hung hăng
xuyên xỏ qua cô từ phía sau.
Cảm giác được lấp đầy khiến Thiên Tình thỏa mãn rên lên một tiếng....
Cả hai như tan chảy, hòa quyện, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời mà đôi bên mang lại...
***
Suốt đêm, hết lần này tới lần khác, không biết làm bao nhiêu lần. Dược tính
trong người Thiên Tình quả thật rất mạnh, cho nên Thi Nam Sênh hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. [bó tay =))))'>
Lúc thì cô chủ
động bò trườn lên người anh, lúc thì tỉ mỉ hôn hít, trêu đùa vuốt ve mỗi tấc da thịt của anh...Thi Nam Sênh cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, nên cứ để mặc cho cô thỏa thích muốn làm gì thì làm.
Hai người say sưa triền miên cả đêm.
Thẳng cho đến khi trời hơi hửng sáng, Thiên Tình mới nheo nheo mắt chìm vào
giấc ngủ. Thi Nam Sênh cũng mệt lả người, ôm cô cứng ngắc rồi cũng ngủ
thiếp đi….
Ngủ chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo
vang inh ỏi. Thi Nam Sênh ghét nhất lúc đang ngủ mà bị người khác làm
phiền, huống chi lúc này trong lòng còn đang ôm người đẹp ngủ…Anh càng
không muốn ngồi dậy chút nào.
Dù đang vô cùng mệt mỏi, nhưng
Thiên Tình vẫn bị tiếng chuông ầm ĩ đánh thức. Vừa nhô đầu ra khỏi chăn
lồm cồm bò dậy muốn với lấy điện thoại, thì bị Thi Nam Sênh nhét đầu trở lại vào trong chăn.
"Ngoan, ngủ thêm lát nữa đi, tối qua em mệt lắm rồi...."
Nhắc đến tối qua, sắc mặt Thiên Tình đỏ lên. Chỉ nhớ mang máng chuyện mình
chủ động với anh tối hôm qua. Còn trước đó thế nào, cô hoàn toàn không
nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Sao tự nhiên mình ở chỗ này với anh vậy nhỉ? Thiên Tình mờ mịt không hiểu gì. Nhưng được anh ôm trong vòng tay, cảm giác
tuyệt vời ấy cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy. Nghe lời chui lại vào chăn,
nhắm mắt muốn ngủ thêm một lát nữa. Nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ
chuông inh ỏi.
"Có chuyện gì gấp tìm anh sao? Anh không muốn nghe máy à?" Thiên Tình lười biếng trườn ra khỏi chăn hỏi.
Bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm phiền, Thi Nam Sênh có chút không vui nhíu mày. Chỉ mới hơn bảy giờ mà thôi, rốt cuộc ai điện phá đám vậy
chứ.
"Đừng để ý đến nó, lát nữa sẽ hết kêu thôi." Anh vẫn không
nhúc nhích. Điện thoại vang lên lần nữa, đến khi tiếng chuông ngừng hẳn
mới thôi.
Thi Nam Sênh ôm lấy Thiên Tình nhắm mắt lại, muốn đẫy
thêm một giấc nữa. Nhưng chưa tới một phút, điện thoại trong phòng lại
vang lên dồn dập.
Thi Nam Sênh bực tức tính rút dây điện thoại ra, nhưng bị Thiên Tình kéo lại.
"Chắc là ai đó có chuyện gấp cần tìm anh." Thiên Tình nói.
Thi Nam Sênh sững sờ một lúc. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Lập tức nhổm dậy với tay cầm điện thoại đi động lên xem.
Quả thật....Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ đều là của Lăng Phong và Trần Lâm.
Trong lòng bỗng thấy hồi hộp, sắc mặt cũng tái đi.
Thiên Tình nhận ra sự bất thường qua nét mặt của anh, ôm chăn nghiêng người qua hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không anh?"
Thi Nam Sênh nhìn vào đôi mắt ngây thơ mờ mịt của Thiên Tình. Hiển nhiên cô hoàn toàn không biết, những chuyện xảy ra tối hôm qua ảnh hưởng lớn với mình đến mức nào.
Thật ra....Nói cho cùng thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, quá đơn thuần. Sẽ khó mà đối mặt với những chuyện này.
"Là điện thoại của Trần Lâm, có lẽ muốn bàn với anh về chuyện show diễn tối hôm qua. Em ngủ thêm một chút nữa đi, anh đi nghe điện thoại." Anh muốn cô biết rồi lo lắng.
"Thật sự không có chuyện gì ạ? Sao nhìn anh có vẻ không vui?" Thiên Tình vẫn không yên lòng.
“Anh chỉ ngủ không ngon mà thôi. Em nằm xuống nghỉ đi." Thi Nam Sênh giải
thích, sau đó cầm điện thoại di động đi thẳng ra ban công.
Đóng cửa ban công lại, xác nhận bên trong không nghe được anh mới nhận điện thoại.
"Tổng giám đốc! Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại." Là giọng của Trần Lâm.
"Ừ. Tình hình sao rồi?"
"Tin tức của sáng hôm nay, tất cả đều nói về cô Cảnh."
Không cần suy nghĩ, Thi Nam Sênh cũng đoán được rốt cuộc là tin gì. Chẳng qua cũng chỉ vài hot về xì căng đan của cô và Lục Yến Tùng. Nhưng còn có
những tấm ảnh đó, thì giới truyền thông sẽ viết phô trương hơn một chút.
"Cứ ngỡ sẽ đăng tải rầm rộ về buổi trình diễn tối qua, nào ngờ lại bị đăng
tin tức trái chiều như thế. Hơn nữa, vụ xì căng đan lần này đã lấn áp cả show diễn của chúng ta. Cổ phiếu cũng vừa rớt xuống ba điểm."