
ật rất giống với phong cách của cô ta.
Ngày trước, chuyện Thiên Tình bị sảy thai không phải cũng là do cô ta làm đó sao?
"Thiên Tình đã biết chuyện này chưa? Trời ơi, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Vãn Tình có chút hoang mang.
Sáng sớm hôm nay, lúc cha cô cầm tờ báo hùng hùng hổ hổ đưa cho cô xem, cô quả thực không sao tin được.
Càng không dám tưởng tượng, nếu Thiên Tình nhìn thấy tin tức này sẽ sốc đến mức nào.
"Nếu Thiên Tình biết được, con bé sẽ buồn biết chừng nào."
"Chị đừng vội kích động, cô ấy tạm thời chưa biết. Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách
để cô ấy biết càng muộn càng tốt. Có điều, biện pháp duy nhất giải quyết lúc này có lẽ..." Thi Nam Sênh hơi khựng lại không nói tiếp.
Vãn Tình sốt ruột hỏi: "Cách gì?"
"Tìm Lục Yến Tùng! Nếu như Lục Yến Tùng chịu nói ra chuyện của Bạch Thiên
Thiên, Thiên Tình sẽ trở thành người bị hại, tin tức sẽ lập tức nghiêng
sang hướng khác. Đặc biệt đối phương còn là Bạch Thiên Thiên. Chuyển
hướng sang cô ta, truyền thông càng ít chú ý tới Thiên Tình hơn."
"Nhưng cũng chính vì cô ta là Bạch Thiên Thiên, sức ảnh hưởng của cô ta lan
rộng sang đến quốc tế. Người hâm mộ và giới truyền thông liệu có thể tin chuyện này không?" Vãn Tình thực sự rất lo lắng.
"Chuyện này cô không cần lo lắng, chỉ cần Lục Yến Tùng chịu ra mặt, chuyện áp lực của dư luận tôi sẽ nghĩ cách."
Nếu anh ta đã nói như vậy, trong lòng Vãn Tình cũng thấy nhẹ đi đôi chút,
ậm ờ một lúc mới nói tiếp: "Về phía Lục Yến Tùng...Cứ để tôi lo."
"Tôi nghĩ cũng chỉ có cô mới có thể thuyết phục được anh ta ra mặt." Thi Nam Sênh không ngăn cản mà chỉ nói: “Có điều Vãn Tình, tôi phải nhắc nhở
chị một câu: Chị không nên yêu Lục Yến Tùng.”
"Hả?" Vãn Tình giật mình. Sao anh ta biết được mình và Lục Yến Tùng...?
"Thiên Tình cũng biết tôi và Lục Yến Tùng...?" Cô bỏ lửng câu hỏi.
"Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... Mục đích Lục Yến Tùng tiếp cận
chị là gì. Hay nói cách khác, mục đích cậu ta tiếp cận hai chị em chị là gì."
Vãn Tình bị lời anh nói làm cho mơ hồ.
"Tôi đoán là...Anh ta chỉ muốn...Báo thù!"
"Báo thù? Anh có ý gì? Tôi và Thiên Tình trước đây chưa từng gặp anh ta, càng không gây thù kết oán gì cả."
Thi Nam Sênh liền giúp cô giải thích nỗi nghi hoặc, nói ra sự thực khiến
Vãn Tình khiếp sợ không thôi, "Mẹ kế của Lục Yến Tùng chính là mẹ ruột
của chị."
"Cái gì?" Vãn Tình há miệng kinh ngạc.
"Khi Lục Yến Tùng còn nhỏ, mẹ ruột anh ta đã nhảy lầu tự vẫn, mà nguyên nhân chính là vì mẹ chị..."
Những lời giải thích của Thi Nam Sênh, khiến Vãn Tình có cảm giác như vừa chợt tỉnh giấc mộng.
Cú sốc này đối với cô không cần phải nói cũng biết….Nhưng cũng đã sáng tỏ mọi chuyện.
Khó trách...Cô luôn cảm thấy Lục Yến Tùng như mang oán hận với mình...
Anh ta đột nhiên tiếp cận mình, rồi còn tiếp cận Thiên Tình...
Thì ra, đây mới chính là mục đích thực sự.
Vãn Tình chợt rùng mình. Điện thoại nắm trong tay rõ ràng rất nóng, nhưng...Cô lại cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo...
"Vãn Tình?" Thi Nam Sênh lo lắng gọi cô.
"Hả? Vâng." Vãn Tình hoàn hồn lại, cảm thấy trên mặt man mát. Đưa tay lên sờ mới hay, hóa ra bản thân đang khóc...
Thật kỳ lạ...
Khi phát hiện ra được mục đích thực sự Lục Yến Tùng tiếp cận mình, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót...
"Chị không sao chứ?" Thi Nam Sênh hỏi.
"Không sao... Dĩ nhiên là không sao."
"Tôi đã nói chuyện với mẹ của chị, nếu như hai người muốn gặp bà ấy, bà ấy có thể sắp xếp tới gặp hai người."
Nhắc tới mẹ mình, rất lâu mà vẫn không thấy Vãn Tình nói gì cả.
Mong nhớ bao nhiêu năm, chờ đợi mòn mỏi bao nhiêu lâu, cũng trách giận không sao kể xiết....Đương nhiên là muốn gặp lại bà ấy một lần.
Nhưng hôm nay...Thật sự có thể gặp được, thì trong lòng lại ngổn ngang tram mối, đủ loại cảm xúc.
Chỉ sợ...Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, gặp lại e rằng cũng chỉ cảm
thấy xa lạ và lúng túng...Tới chừng đó, sẽ chỉ khiến cho tình cảm chờ
đợi về người mẹ của cô và Thiên Tình trong suốt bao năm qua đều tan tành như bọt biển.
"Tôi đi tìm Lục Yến Tùng trước, giải quyết xong
chuyện của Thiên Tình rồi hãy tính tiếp. Tôi không muốn con bé phải chịu tổn thương." Vãn Tình vội chuyển chủ đề.
Thi Nam Sênh cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy làm phiền chị nhé."
Vãn Tình cười: "Con bé là em gái tôi, đây là việc tôi nên làm mà. Những lời này nên để tôi nói với anh mới đúng."
"Tôi cũng không muốn cô ấy hứng chịu bất kỳ tổn thương nào." Lời nói của Thi Nam Sênh vô cùng kiên định và tấm chân tình. Một lòng chỉ muốn che chở
cho người con gái mình yêu thương dưới đôi cánh của mình.
Vãn
Tình thật sự cảm thấy rất vui, "Vốn tôi còn lo lắng anh không nghiêm túc với Thiên Tình. Bây giờ cuối cùng tôi có thể yên tâm rồi."
Cúp điện thoại, Thi Nam Sênh mím chặt môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bạch Thiên Thiên....
Lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô nữa. Muốn tiếp tục hãm hại Thiên Tình, tôi tuyệt đối không cho phép! Thi Nam Sênh kéo mở cửa đi vào. Trong phòng vô cùng ấm áp, rất dễ chịu.
Ngồi dựa vào thành giường, vươn tay kéo Thiên Tình ôm chặt vào lòng.
T