XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328472

Bình chọn: 7.00/10/847 lượt.

g ngờ được Lục Yến Tùng lại có yêu cầu này.

"Thế nào? Không

làm được sao à?" Phản ứng của cô khiến vẻ mặt Lục Yến Tùng lạnh lùng

hơn. Bàn tay dùng sức bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô cao lên để đối diện

với mình. Vẻ mặt của anh như có phần không cam lòng. Còn có sự chua

xót... khó diễn tả bằng lời.

Khi mở miệng nói tiếp, giọng nói đã khản đặc đi: "Nếu không làm được, thì đừng ở trước mặt tôi..."

"Tôi muốn biết lý do." Vãn Tình ngắt lời anh. Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng vào mắt anh, dường như muốn xuyên qua đó để nhìn thấu

tận sâu nơi đáy lòng anh.

Lời của cô khiến Lục Yến Tùng sửng sốt. Bởi vì trước khi hỏi cô câu đó, anh căn bản không nghĩ tới nguyên nhân

mình nói thế là gì. Chỉ hỏi theo bản năng tự nhiên mà thôi.

Bây

giờ, anh lại không dám suy sét tường tận xem tại sao mình hỏi cô như vậy nữa. Chẳng lẽ bởi vì...Bản thân thật sự khao khát có được tình yêu của

Cảnh Vãn Tình?

"Bởi vì, chỉ khi tôi thật lòng yêu anh, anh mới dễ dàng khiến tôi bị tổn thương?" Vãn Tình nào biết hiện giờ tâm tư anh

đang xáo trộn không có lối thoát, nên chỉ suy đoán theo cách nghĩ của

mình.

Nhưng đáp án này lại khiến cho Lục Yến Tùng như trút được

gánh nặng. Hai hàng lông mày giãn ra, anh gật đầu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Đúng vậy, phải khiến em yêu tôi, rồi tôi sẽ vứt bỏ em."

Đúng vậy! Chính là lý do này! Mặc niệm dối lòng chuyện anh muốn có được tình yêu của cô.

Có loại đàn bà nào mà mình chưa từng gặp qua, sau cứ phải khao khát chỉ

muốn có được cô chứ? Chuyện này đúng thật là hoang đường mà.

"Sao? Làm được không?" Lục Yến Tùng nhướn mày hỏi lại.

Vãn Tình khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như đang cười nhạo anh sao quá ấu trĩ. Lục Yến Tùng nhíu lại, rồi chợt nghe người trong ngực lên tiếng: "Lục Yến

Tùng, tôi không phải kẻ ngốc, biết rõ anh chỉ vì muốn làm tổn thương

tôi, sao tôi còn lao đầu vào mà yêu anh chứ?"

Vòng tay ôm eo cô siết lại chặt hơn. Nhiệt độ chung quanh như hạ xuống cực thấp, rét lạnh khiến người phát run.

Nhưng Vãn Tình vẫn tiếp tục nói: "Anh vốn cũng chẳng hiểu yêu là gì cả. Tình

yêu là điều thiêng liêng kỳ diệu biết bao, sao có thể chỉ dựa vào lời

anh nói là có thể yêu ngay được chứ? Nếu con người có thể dễ dàng kiểm

soát nó như vậy, thì trên đời này đã không có những cuộc tình bi thảm

như của Romeo và Juliet nữa rồi."

"Câm miệng!" Lục Yến Tùng khẽ gầm lên, không muốn nghe cô nói nữa.

Nhưng Vãn Tình không vì vậy mà ngừng lại, "Đề nghị này của anh, tôi không làm được. Bởi vì, chính bản thân tôi cũng không thể điều khiển được trái

tim mình. Tuy nhiên, nếu anh nhất quyết muốn làm vậy mới chịu giúp Thiên Tình, thì tôi có thể giả vờ như rất yêu anh."

Lời của cô thật

tàn nhẫn làm sao? Vẻ mặt của Lục Yến Tùng lúc này nhìn qua như rất bình

tĩnh, nhưng kỳ thực anh đang căm hận chỉ muốn bóp chết cô ngay tại chỗ.

Chỉ có người đàn bà này...Mới dám chối từ anh một cách tàn nhẫn như thế! Cũng chỉ có người đàn bà này luôn tỏ ra không cần anh.

Anh thật sự chỉ muốn đẩy cô ra xa, bỏ mặc Cảnh Thiên Tình sống chết làm gì làm, nhưng...

Lời nói ra khiến chính bản thân anh cũng kinh hãi, "Được! Cảnh Vãn Tình,

tôi chấp nhận đề nghị của em!" Anh dường như nghiến rang để nói, ánh mắt thì lạnh như băng.

Vãn Tình kinh ngạc nhìn anh. Đề nghị gì?

"Tôi ra mặt giúp Cảnh Thiên Tình. Còn em, bắt đầu từ giây phút này, phải giả bộ yêu tôi! Tốt nhất nên giả bộ cho giống một chút! Nếu không, bất cứ

lúc nào tôi cũng có thể lật lọng."

"Anh... Anh điên rồi!" Giả bộ

yêu anh là cô thuận miệng nói bừa thôi. Đề nghị hoang đường như vậy, sao anh có thể chấp nhận được?

"Nếu muốn cứu em gái em, thì lập tức câm miệng lại cho tôi!" Lục Yến Tùng bá đạo cắt lời cô.

Nhìn anh vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ hiển nhiên không hề giống đang nói đùa. Nhưng...Rốt cuộc tại sao anh đồng ý đề nghị ấy?

Vãn Tình còn chưa nghĩa thông thì bỗng nhiên...Cô cảm thấy hơi thở nam tính lạnh lẽo phả thẳng vào mặt. Bờ môi hơi lạnh của cô bất chợt bị Lục Yến

Tùng ngậm lấy.

Môi anh rất mỏng cũng rất lạnh. Nhưng khi chạm vào môi Vãn Tình, thoáng cái liền trở nên nóng bỏng.

Hàng mi của Vãn Tình khẽ run run, còn chưa kịp giãy giụa đã bị Lục Yến Tùng giữ chặt gáy. Đưa môi cô vào sâu trong miệng anh.

Cô chỉ nghe thấy giọng nói như nghiến nghiền của anh: "Cảnh Vãn Tình, giả

bộ cho giống một chút đi." Lưỡi anh ngang ngược xộc vào khoang miệng cô, hấp thu mút liếm đôi môi ngọt lịm của cô.

Nghe lời cảnh cáo của anh, Vãn Tình từ từ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào nụ hôn. Rồi cô bất chợt nhận ra...

Thì ra bản thân cũng không hề bài xích nụ hôn của anh. Có lẽ vì kỹ thuật của anh quá cao siêu.

Dần dần, Vãn Tình bị anh đưa vào mê trận bởi nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ, khi thì tàn sát khi thì dịu dàng của anh...

Như bị đắm chìm trong cơn mê loạn, Vãn Tình hé mở đôi môi khéo léo đưa lưỡi ra thăm dò, cùng lưỡi anh triền miên quyện lấy nhau.

Anh như bị cô kích thích, càng mút mạnh hơn, hôn sâu hơn....

Trong phòng khách yên tĩnh không ngừng vang lên những tiếng mút liếm mập mờ

khiến người ta đỏ mặt....Hôn đến khi cả hai người đều thở