
a mà. Vừa nghĩ như thế, Vãn Tình kịp thời
tìm về chút lý trí còn sót lại vươn tay đẩy người anh ra.
Lục Yến Tùng đang chìm đắm trong nụ hôn, không ngờ bị Vãn Tình đẩy ra như thế. Lùi người về phía sau, mặt cũng lạnh hẳn đi.
"Đừng làm vậy...." Vãn Tình nhìn anh, lần nửa mở cánh cửa ra. Trong mắt hiện
lên vẻ đau khổ cùng sự dằn vặt đấu tranh, "Chúng ta không nên như vậy.
Chúng ta đều đã có cuộc sống riêng của mình, tôi và anh đều gánh vác
không nổi...." Cô nói xong, không đợi Lục Yến Tùng nói thêm gì đã nhanh
chóng mở cửa bước nhanh đi ra ngoài.
Hai mắt Lục Yến Tùng nặng
trĩu nhìn theo bóng lưng đi xa kia. Cô ấy trốn tránh mình một cách triệt để như thế. Nhưng Lục Yến Tùng không giữ lại, mà với theo nói cô biết
đáp án: "Người hãm hại em gái em là Bạch Thiên Thiên! Bảo cô ấy về sau
cẩn thận một chút!"
Bạch Thiên Thiên? Vãn Tình ngẩn ra, quay đầu lại nhìn anh.
Tại sao Bạch Thiên Thiên lại làm vậy với Thiên Tình? Hơn nữa, tại sao Thiên Tình bị chuốc thuốc mà lại ở bên cạnh anh?
Lục Yến Tùng biết nghi ngờ trong lòng cô. Nhưng anh chỉ mím môi, nhìn cô, "Những thứ khác, không thể trả lời!"
.... .... ....
Trong phòng bên kia, bầu không khí nóng bỏng vẫn đang tiếp tục.
Nơi sâu nhất, mềm mại nhất, mẫn cảm nhất của Thiên Tình ngồi đúng lên ngọn lửa nóng to lớn đó của anh.
Hai cơ thể tiếp xúc, dù cách lớp vải, nhưng độ nóng toát ra vẫn khiến Thiên Tình há miệng hít thở. Mắt cô nheo nheo, lấp lánh gợi tình.
Thân thể không ngừng uốn éo qua lại, bàn tay nhỏ bé còn không ăn phận mơn
trớn vuốt ve bờ ngực của anh. Nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ....Trong cơ thể như có dòng chảy cực nóng như thủy triều cuồn cuồn hết lên rồi
xuống, ép cô như sắp phát điên lên.
"Tiểu yêu tinh, giúp anh...." Thi Nam Sênh nắm lấy bàn tay cô đặt lên eo mình. Ý bảo cô giúp anh cởi
bỏ rào cản, phóng thích vật to lớn của anh.
Thiên Tình nghe lời
làm theo. Tay run run kéo quần anh xuống, nhìn thấy vật to lớn màu hồng
nhạt bật thẳng ra ngoài, làm cô sợ hết hồn giật mình.
Thi Nam Sênh bật cười khi thấy phản ứng đó của cô. Có trời mới biết, anh đã căng cứng đến không thể chịu nổi nữa.
"Tiểu yêu tinh, ngoan nào, em cầm nó lên đi...." Thi Nam Sênh dụ dỗ cô.
Thiên Tình lắc đầu, đáy mắt ngấn nước, không dám chạm vào. Thi Nam Sênh biết
cô rất nhát khoản này, nên cũng không thúc ép, chỉ nheo mắt kiên nhẫn
cho cô thời gian thích ứng.
"Bé con à, không chủ động một chút,
sao có thể lấp đầy bụng? Hửm?" Anh từ từ cởi bở bộ đồ trên người đã bị
cô kéo xé nhàu nát xuống, chiếc quần lót rẽn đã ướt nhèm dịch nóng.
Thi Nam Sênh bật lên tiếng rên siết, ngón tay móc nhẹ đã cởi luôn được chiếc quần lót ra.
Khắp người bỗng lạnh toát, Thiên Tình rùng người theo phản xạ. Được ánh mắt
khích lệ của Thi Nam Sênh, cô từ từ cầm lấy cái đó...
"Ôi...." Anh nhắm mắt rên rỉ xuýt xoa.
Thiên Tình cảm thấy vật trong tay mình mỗi lúc càng lớn, càng lúc càng nóng.
Hàng mi run run, đến nỗi bàn tay đang cầm nó cũng run lên theo, cũng
theo phản ứng tự nhiên mà cô càng siết chặt vật đang cầm trong tay.
Chủ động xoa nắn rồi trượt lên trượt xuống, ngạc nhiên khi thấy phản ứng
của anh càng lúc càng căng trướng lên theo động tác của mình.
Thi Nam Sênh cảm thấy giống mình đang tự mua dây buộc mình. Kỹ thuật là anh đã dạy cho cô, hơn nữa, cô còn làm rất nhuần nhuyễn rất tốt.
Động tác lúc nhanh lúc chậm; tay thì lúc nới lúc chặt....Quả thực là muốn lấy mạng anh mà!
Thi Nam Sênh thở mạnh một hơi, khen ngợi cô: "Tiểu yêu tinh, em thật có tư chất...."
Thiên Tình có cảm giác cơ thể mình càng lúc càng trở nên nóng, còn chỗ
đó…cũng đã ướt át nhớp nháp.... Thậm chí, còn tràn ra dính ướt cả mông,
chảy dài xuống giữa hai chân.... Cô khó chịu nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ mong chờ van xin.
Dĩ nhiên Thi Nam Sênh biết cô đang chờ mong cái gì. Cười cười nhìn cô, "Muốn không?"
"Ừm...." Thiên Tình theo bản năng gật đầu. Giờ phút này, cô như người đi giữa
chốn sa mạc đã lâu, chỉ có thể dựa vào bản năng để đi tìm nguồn nước.
"Vậy em nói cho anh biết, em muốn cái gì hửm?" Thi Nam Sênh cố tình trêu
chọc cô. Ngón tay từ từ di chuyển lên phía trên, sau đó...dừng lại giữa
hai chân cô.
"Ưm...." Cô theo bản năng kẹp chặt hai chân.
"Không muốn hả?" Thi Nam Sênh dừng động tác lại.
Thiên Tình lắc đầu, ngoan ngoãn thả lỏng người. Anh thật độc ác, hành hạ cô sắp muốn khóc đến nơi rồi....
"Muốn cái gì? Mau nói anh nghe đi!" Thi Nam Sênh thì thào hỏi, ngón tay
chuyển qua mảnh rừng rậm dày đặc. Nhưng anh không đụng vào nơi nhạy cảm
của cô, mà chỉ dạo quanh bên ngoài trêu chọc cô.
Mặc dù như vậy,
anh vẫn có thể cảm nhận được khát vọng và nóng bỏng ở nơi đó... Xem ra,
cô thật sự không thể chịu được nữa rồi...
"Anh... Bắt nạt người ta...." Thiên Tình sắp khóc thật.
Thi Nam Sênh nghe vậy tim cũng muốn chảy tan thành nước, nào còn lòng dạ
tiếp tục trêu chọc cô, "Tiểu yêu tinh, em học được cách ăn vạ này ở đâu
đấy!" Anh vừa hỏi vừa rên ra tiếng, ngón tay bất ngờ ve nắn nhụy hoa đã
sớm sưng lên.
Hết xoa rồi nắn, trăn trở qua lại, động tác mỗi lúc càng nhanh…
"Ưm...." Thi