Old school Swatch Watches
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328675

Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.

n Tùng vẫn nhàn nhã đứng đó vòng tay trước ngực đợi Tình mở miệng trước.

"Nếu....Không phải anh làm, vậy thì ai?" Rốt cuộc Vãn Tình cũng lên tiếng.

Lục Yến Tùng không vội trả lời mà chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay

người đi tới ghế sofa thủng thỉnh ngồi xuống. Cầm ly rượu để cạnh bên

lên nhấp một hớp mới giương mắt lên nhìn cô, "Đã lâu không gặp, em không còn lời nào khác muốn nói với tôi sao?"

Vãn Tình nhìn anh cảnh

giác. Quả thật, cả hai đã lâu không gặp nhau.... Nhưng người đàn ông này vẫn phong độ đẹp trai như ngày nào, cử chỉ hành động không hề mấ đi vẻ

lạnh lùng.

Vãn Tình cố kiềm chế không cho trái tim đập loạn, nhìn anh, “Tôi chỉ muốn biết, tại sao Thiên Tình lại ở chỗ anh."

"Có muốn uống chút rượu với tôi không?" Lục Yến Tùng vẫn không trả lời.

Vãn Tình nhận ra được, người đàn ông này vốn đang cố ý kéo dài thời gian

với mình. Anh ta không muốn nói rõ sự thật cho mình biết sao?

Vãn Tình nhìn vào gương mặt đó, "Xin anh đừng gây tổn hại đến Thiên Tình

nữa! Nếu anh đã không có lòng muốn nói ra tất cả, vậy tôi đi đây." Cô

nói xong liền xoay người.

Lục Yến Tùng không ngờ rằng Vãn Tình

chưa hỏi được đáp án mà đã muốn đi. Thấy cô mở ra cánh cửa anh biến sắc

để ly rượu trong tay xuống lao người về phía cô. Động tác của anh rất

nhanh, Vãn Tình vừa mới hé mở được cánh cửa thì nghe thấy tiếng

"rầm...." vang lên thật lớn, cánh cửa đột nhiên bị cánh tay của người

phía sau vươn tới đóng sầm lại.

Lồng ngực nóng hừng hực của Lục

Yến Tùng dán vào sau lưng Vãn Tình. Hơi thở hầm hập từ phía sau xông tới khiến Vãn Tình không kiềm được hoảng sợ mà run lên. Còn chưa kịp nói

gì, đã bị anh xoay mạnh người lại.

"Anh.... muốn làm gì?"

Chống lại đôi mắt thâm sâu của anh, Vãn Tình lại cảm thấy có cảm giác áp bức

ùa về. Hít sâu một hơi, cô muốn né tránh khỏi người anh, nhưng càng thế

thì càng bị anh siết chặt hơn.

"Cảnh Vãn Tình, em thật sự không có lời gì để nói với tôi sao?" Ánh mắt bức bách cô, dường như muốn nhìn thấu tận tim gan cô.

Vãn Tình không biết anh ta nói vậy là có ý gì. Bọn họ sớm đã nói rõ không

còn quan hệ gì với nhau nữa, anh cũng đã có bạn gái, bây giờ giữa họ trừ chuyện Thiên Tình ra, còn chuyện gì để nói chứ.

“Tôi chỉ muốn biết là ai hại em gái tôi, nếu anh đã không muốn nói...."

"Chúng ta đã lâu không gặp nhau, đến cả một câu chào hỏi em cũng không có?"

Vãn Tình còn chưa nói hết đã bị Lục Yến Tình cắt ngang. Duỗi ngón tay dài

kiềm chặt cằm cô, buộc cô không thể không giương mắt lên nhìn anh.

Hàng mi dài khẽ run, tựa như lông vũ lướt nhẹ qua tim anh. Hơi ngưa ngứa, còn có chút đau đớn...

Lời anh nói khiến lòng Vãn Tình thoáng qua sự chua xót khó giải thích. Từ

bao giờ họ đã trở nên thân thiết đến mức hỏi thăm nhau kia chứ?

"Tôi.... Thật sự còn một chuyện muốn hỏi anh." Vãn Tình khẽ khàng nói. Đáy mắt

dần trở nên bình tĩnh. Cảm xúc của Lục Yến Tùng cũng hơi dịu lại đôi

chút.

"Cái người đi xem mắt với tôi, người ta đã làm gì sai? Tại sao anh lại hại anh ta phải từ chức?"

Sắc mặt vốn đã hòa hoãn nhưng vì câu hỏi này của Vãn Tình mà lập tức trở

nên xám xịt. Vươn tay kéo ghịt cô rơi vào trước ngực, sau đó hung hăng

đè cô lên cánh cửa.

Lườm lườm nhìn cô bằng nữa con mắt, xen lẫn

chút tức giận, "Cảnh Vãn Tình, trong mắt em, tôi chỉ là người biết giở

thủ đoạn như vậy thôi sao?" Người phụ nữ này, thật đáng hận!

Tại

sao cô chỉ tùy tiện nói một câu, chỉ bằng ánh mắt, thậm chí dù là hơi

thở, cũng có thể thay đổi được tâm trạng của anh? Chi phối mọi cảm xúc

của anh? Tác dụng không muốn có này khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận! Nhưng cô lại hoàn toàn không ý thức được điều đó.

Không có anh,

cô vẫn sống một cuộc sống rất tốt, thậm chí còn thuận buồm xuôi gió,

muôn màu muôn vẻ. Cuộc sống của cô tốt đến mức khiến anh phải ghen tỵ.

Vãn Tình hoang mang nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, ý của anh ta chính là, người đó bị thôi việc hoàn toàn

không có liên quan đến anh ta sao?

"Là chính miệng anh nói với tôi. Muốn khiến họ mất việc đối với anh mà nói, chỉ cần động một ngón tay là được."

“Em cho rằng chỉ dựa vào một kẻ tầm thường như hắn mà tôi cần phải động tay hay sao?”Lục Yến Tùng nóng nảy gầm nhẹ.

Tự nhiên anh bất ngờ lớn tiếng dọa Vãn Tình giật nảy người, ngỡ ngàng nhìn anh.

Sau đó anh lại cúi đầu hung hăng tàn sát môi cô. Vãn Tình sững sờ, mất một lúc mới hoàn hồn theo phản xạ muốn đẩy anh ra.

Nhưng càng đẩy càng bị anh siết chặt hơn, càng lúc càng chặt... Vãn Tình bị anh hôn đến đầu óc chao đảo.

Chuông cảnh báo ầm ầm vang lên trong đầu, nhưng cơ thể đã không còn nghe theo ý thức nữa. Thậm chí, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cảm thấy nụ hôn của Lục Yến Tùng như mang theo sự bày tỏ phức tạp nào đó...

Như phiền muộn, như oán hận, vừa tựa như quyến luyến yêu thương. Sự bất

chấp lẫn cuồng nhiệt đó khiến cũng khó có thể chống đỡ nổi. Nhưng cô

không thể cứ thế mà đắm chìm cùng anh....

Sao cô có thể buông

thả bản thân sa đọa như vậy được? Rõ ràng đã thoát được trói buộc gông

cùm xiềng xích của anh rồi ki