
uyên ăn cá mua ở chợ biết chi chuyện
bắt cá mà bàn. Còn tôi mỗi chiều đi học về đều phải đi bắt cá ở bãi sình, các
đìa đem về cải thiện bữa ăn. Nên chuyện bắt cá tôi quá rành. Bắt cá hai tay (đôi
khi cả hai chân nữa) mà còn bị sẩy hoài, huống hồ bắt cá một tay.
Liễu cao 1 mét 555, nặng 43 ký 8, Ðào cao 1 mét 554, nặng 43 ký 9. Nếu hai
nàng đứng lên bàn cân tạ thì đều nặng ngang nhau. Vì cân Việt Nam xê xích khoảng
100gr là kể như không. Còn nếu hai nàng cùng dự thi “Hoa hậu áo dài nữ sinh
huyện Cái Bè”, chắc ban giám khảo cũng chịu thua, không biết chấm ai nhất. Trọng
lượng hai nàng ngang nhau, sắc đẹp cũng ngang nhau. Vậy tôi biết chọn ai, nếu
không chọn cả hai?
May cho tôi là nhà Liễu ở đầu huyện, nhà Ðào ở cuối huyện, nên tôi đến thăm
nhà nàng này thì không có cách chi mà nàng kia thấy được. Nhưng chẳng may cho
tôi khi tôi có tánh… lười biếng. (Bây giờ tôi mới biết trong tình yêu cũng như
trong học tập, lười biếng đều đáng bị số không). Tôi thường viết thư cho hai
nàng cùng một mẫu thư. Chỉ khác ở trên tôi để trống.
Thương gửi… và ở dưới Hẹn gặp ở…
Tối đó tôi hẹn gặp Liễu ở quán cà phê Thy. Quán cà phê có nhạc “xi-té-ri-ô”
và bàn ghế bày dưới tàn những cây trứng cá, cây dừa, cây xoài. Tôi chọn ngồi ở
bàn dưới cây trứng cá, để lỡ trái có rụng trúng đầu cũng không sao. Ðúng 7 giờ
15 phút. Liễu bước vào. Và lạ lùng chưa, cũng đúng 7 giờ 15 phút 01 giây. Ðào
bước vào. Bạn đã bao giờ có hai người yêu cùng đến thăm bạn một lúc chưa? Nếu
có, bạn sẽ dễ dàng đồng ý với tôi thà chẳng có người yêu nào, lại thấy sung
sướng hơn!
Tôi ấp úng mời hai nàng cùng ngồi nhưng cả hai đều đứng im. Rồi đặt hai lá
thư xuống bàn. Rồi quay lưng đi về. Chèng đéc quỷ thần ơi! Trong khi mọi người
lo “tự cứu mình”, thì riêng tôi lại tự hại mình. Thư gửi cho Liễu, tôi lại để
tên Ðào. Hẹn gặp Ðào tối mai, tôi lại để lầm ngay tối nay.
Nếu ba má tôi không la rầy chắc ngày mai tôi sẽ xin nghỉ học. Nếu thủ tục
hành chánh dễ dàng, ngày mai tôi sẽ xin chuyển trường. Nếu còn can đảm yêu lại,
ngày mai tôi sẽ không yêu hai cô cùng một lớp. Nếu… nhưng đó là chuyện của ngày
mai. Còn đêm nay tôi lững thững đi một mình trên phố huyện…
Mọi so sánh đều khập khiễng, tôi cũng đồng ý vậy. Nhưng nếu tôi không so sánh
“tim tôi là một cù lao” thì biết đến bao giờ các cô gái mới thông cảm cho tôi,
một người có tật “bắt cá hai tay”.
Mùa hè, tôi quyết định ở lại quận lỵ Hòa Đa nhỏ bé này, không trở về Đà Nẵng.
Một phần vì ngại di chuyển, một phần vì ngại những cơn mưa giông ào ạt ở tỉnh
nhà vào những tháng sắp đến. Sẽ sống ba tháng ở một nơi mà chỉ cần đi vòng quanh
một giờ người ta đã biết hết mọi chuyện, như thế không biết tôi sẽ sống ra
sao?
Một hôm, thay vì đi tắm biển như thường lệ, tôi đi dọc theo con sông nước mặn
lên phố, ngang qua ngôi trường cửa đóng kín, ở sân chơi những cây phượng vẫn còn
những chùm hoa đỏ rực. Vượt qua một dải đất cát mọc đầy cây xương rồng, tôi đến
một làng chuyên đóng ghe đánh cá. Những thân gỗ xẻ để bừa bộn trên mặt đất, một
vài chiếc ghe còn đóng dỡ dang trên giàn, mùi gỗ thơm hắc và tiếng cưa đục vang
lên đều đặn từ những thợ chăm chú làm việc. Một em bé đang quét dọn vỏ bào dưới
bóng mát một cây lớn. Khi tôi đến gần, em ngẩng mặt nhìn tôi và vội đứng
dậy:
- Thưa thầy.
Tôi gật đầu chào em và cố nhớ xem cô bé học lớp nào, nhưng không nhận ra. Tôi
hỏi em học lớp mấy. Cô bé cười đáp:
- Chắc thầy không biết mô. Em mới học lớp mười, niên khóa đến mới học
thầy.
Tôi cười nói:
- Vậy em đâu đã là học trò của tôi.
- Em bị đau tim phải nghỉ học một năm, nếu không em đã là học trò của thầy
rồi.
Tôi chỉ những chiếc ghe hỏi:
- Em có biết cách người ta đóng ghe làm sao không?
Cô bé lắc đầu:
- Dạ không biết, sẵn có ba em ở nhà, thầy vô uống nước nói chuyện.
Vì tò mò, muốn biết công việc đóng ghe nên tôi bước theo cô bé. Trong gian
phòng hơi tối vì màn chi cửa sổ được buông xuống, cô bé giới thiêu tôi với một
người đàn ông ngồi hút thuốc ở bàn. Chúng tôi chào nhau và chuyện trò vui vẻ.
Sau cùng, ông ngỏ ý nếu tôi không bận việc, hãy kèm giúp ông hai đứa con cho
chúng học hành khá hơn một chút và nếu tôi không chê nhà ông chật hẹp, thì đến ở
với ông cho vui. Tôi từ chối lời mời ở trọ, nhưng tôi nhận sẽ đến dạy kèm không
lương cho hai em vào những buổi sáng rảnh rỗi. Ông nói: “Vậy là quý quá rồi, nhờ
thầy giúp cho chúng được chữ nào hay chữ nấy, chứ tôi không biết đâu mà chỉ bảo
tụi nó.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, cô bé vẫn ngồi im chăm chú nghe ở chiếc
giường kê sát góc nhà. Khi ba em phải ra ngoài đốc thúc thợ làm, ông kêu em lại
giao cho tôi. Đợi ông đi khuất, cô bé mới hỏi:
- Bao giờ thầy dạy tụi em thầy?
- Tùy các em, muốn bao giờ cũng được.
- Bắt đầu ngày mai đi thầy.
- Sao cô bé ham học quá vậy?
- Ở không chán lắm thầy.
- Thôi được, tôi sẽ dạy kèm các em vào buổi sáng mai.
Tôi chào cô bé ra về. Em theo tôi ra ngoài sân, đến đống võ bào đang hốt dở,
tôi quay lại hỏi em:
- À, cô bé tên gì?
- Thầy muốn biết tên ba má em đặt cho em hay tên em tự đặt cho